ĐƯỜNG CHÂN TRỜI ĐÃ MẤT - Trang 170

Conway thấy khó trả lời, nhưng cô Brinklow đã vội vã nói tiếp: "Tôi

phải hỏi ai bây giờ về những lệnh của Thượng đế? Tôi được phái đến đây
với một mục đích, vậy tôi sẽ ở lại."

"Có phải cô muốn cô hy vọng sẽ bắt đầu việc truyền giáo ở đây?"

Mallinson hỏi.

"Không những chỉ hy vọng mà tôi đã có ý định rõ rệt. Tôi biết rõ cách

làm việc với những người dân ở đây - Tôi sẽ làm theo cách riêng của tôi,
đừng sợ. Không một ai trong họ thực sự dám cản trở đâu."

"Và cô định giới thiệu một vài người?"

"Phải, tôi sẽ giới thiệu, ông Mallinson ạ. Tôi phản đối kịch liệt cái ý

niệm có mức độ mà chúng ta vẫn nghe nói quá nhiều ở đây. Ông có thể gọi
đó là rộng lượng, là khoan dung, tùy ý, nhưng theo tôi, việc đó sẽ dẫn đến
thứ biếng nhác tệ hại nhất. Toàn bộ sự rắc rối với người dân ở đây là cái mà
họ gọi là rộng lượng, là khoan dung, và tôi, tôi có ý định đem hết năng lực
của mình ra chống đối để tiêu diệt nó."

"Và họ rộng lượng đến mức sẽ để mặc cho cô làm chăng? Conway nói,

miệng mỉm cười.

"Nếu không, cô ấy là con người kiên quyết đến mức họ sẽ không cản

được," Barnard nói xen vào. Rồi cười khúc khích, anh ta nói thêm: "Đúng
như tôi đã nói: Ở đây người ta phục vụ sở thích của tất cả mọi người mà."

"Có thể, cả nếu anh thích ngồi tù." Mallinson bốp chát lại.

Ồ, ngay về cái đó cũng có hai cách nhìn. Lạy Chúa, nếu anh nghĩ đến

tất cả nhũng người trên đời đã phải mất hết của cải để thoát con náo loạn và
để vào ở một chỗ như chỗ này, có điều họ không thể thoát ra! Vậy chúng ta
hay họ đang ngồi tù?"

"Một lối lý luận an ủi cho một con khỉ nằm trong cũi." Mallinson đáp

lại, anh vẫn còn giận dữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.