ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 212

Nhân cuộc hòa giải này một lần nữa các báo lại đăng hình ảnh Nikôđem,

điều mà hẳn sẽ không khiến y hài lòng tí nào nếu có thể lường trước những
hậu quả do nó mang lại, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Một ngày nọ, y đang làm việc trong văn phòng của mình, chăm chú đọc

các tin tức mới trong các nhật báo giật gân thì chợt nghe to tiếng trong
phòng bên, tức là phòng làm việc của Ksêpixki.

Rõ ràng là có ai đó muốn được ngài chủ tịch tiếp, và dám gây sự chống

lại những lời từ chối của Ksêpixki.

Đyzma phát cáu. Y đứng bật dậy mở cửa.

– Quỷ quái thật, gì mà ồn thế?

Ksêpixki đang đứng ngay sát cửa báo cáo:

– Thưa ngài chủ tịch, có một gã Bôntrếc hay Bôtrếch gì đó, cứ nằng nặc

đòi vào.

Hắn chưa kịp dứt lời, một người thấp béo đã len lên đứng trước mặt hắn

và gọi to lên:

– Xin chào ông Nikôđem, tôi đây mà.

Đyzma đỏ bừng mặt. Trước mặt y, với bàn tay chìa ra, chính là ngài

chánh sở bưu chính Uyxkốp. Cần phải bình tĩnh mới được.

– Chào ông, - y nói. - Xin mời vào.

Y đóng chặt cửa, nhưng Ksêpixki nghe trộm, nên y đưa khách vào góc

phòng xa nhất, chỉ cho khách một chiếc ghế tựa và ngồi xuống chiếc tràng
kỷ.

– Ông muốn gì, ông Bôtrếch?

Tận lúc này Bôtrếch mới cảm thấy rụt rè.

– Tôi thì cứ đến theo tình quen biết cũ, ông Nikôđem ạ…

– Này ông Bôtrếch, - Đyzma ngắt lời - chỉ ngài Chủ tịch Hội đồng Bộ

trưởng mới dám gọi tôi là “ông Nikôđem”, còn ông cũng cố chơi chòi cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.