ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 214

quyền ông, thưa quý ông, ông coi tôi ra cái gì, ông chửi mắng tôi ra sao, thế
mà bây giờ ông lại muốn gặp tôi xin xỏ, hả. Đừng có mà hòng!

Lão Bôtrếch ngồi rầu rĩ.

– Tôi cho ông cái cùi chỏ, chứ không phải việc làm! Thấy chưa kìa!

Trước kia, thì ra vẻ lắm, giờ lại khom lưng xuống.

Trong cơn bốc đồng, Nikôđem đứng bật dậy, giẫm mạnh chân:

– Ông có biết ông đang nói với ai đây không? Với ngài Chủ tịch, với bạn

thân của các vị bộ trưởng! Đồ vớ vẩn! Đứng dậy, khi ta đang đứng!

Lão Bôtrếch chậm chạp đứng dậy.

– Ta có thể ra lệnh ném cổ lão xuống dưới thềm kia cho vỡ mõm! Mà

chẳng có ai hé một lời nào hết! Cút ngay, khi đang còn tốt lành, câm mõm
lại, hiểu chưa? Không được hở với ai một lời nào về cái bưu điện của nhà
ông cũng như chuyện ông quen biết ta! Không hở một lời nào hết! Bây giờ
thì xéo đi!

Lão Bôtrếch không nhúc nhích, lát sau, mắt cắm xuống sàn nhà, lão lên

tiếng:

– Được thôi, tôi sẽ đi… Tôi chỉ muốn nói rằng, không dễ ném được tôi

xuống bậc thềm đâu… Nếu như có một tờ báo nào đó viết rằng ngài chủ
tịch đã ném thủ trưởng cũ của mình.

– Cái gì? - Đyzma gầm lên.

– Sao ngài lại hét lên thế, thưa ngài chủ tịch, thế ngài tưởng là ngài trói

được lưỡi tôi sao? Lúc này ngài đang mạnh thế, nhưng để rồi xem. Tôi đi
đây… Chào ngài.

Lão cúi chào và bước về phía cửa ra vào.

– Khoan đã nào! - Đyzma kêu lên.

Lão Bôtrếch đứng lại, nhìn gườm gườm.

– Tôi chờ đây, thưa ngài chủ tịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.