ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 336

– Nhưng em không muốn kéo dài chuyến đi Vacsava. Em không thích

thành phố. Ở Kôbôrôvô em thấy dễ chịu hơn cả. Chúng mình sẽ sống ở
Kôbôrôvô phải không, anh Niku?

– Tất nhiên rồi. Anh cũng đã quá ngán Vacsava rồi. Ngán tận cổ.

– Anh tốt biết bao. Đi nào, em sẽ chơi cho anh nghe một bản nhạc, bản

mà em vẫn thường chơi khi nghĩ đến anh.

Họ bước vào một phòng khách nhỏ. Nina mở nắp đàn dương cầm.

– Thế anh không hay chơi đàn à? - Nàng hỏi.

– Anh chỉ chơi măngđôlin thôi.

Nàng bật cười:

– Anh nói đùa đấy chứ?

– Thật đấy mà.

– Buồn cười thế: chơi đàn măngđôlin.

– Sao lại buồn cười?

– Em cũng không biết nữa, nhưng em có cảm giác chuyện đó phải buồn

cười lắm đấy. Một ngài chủ tịch quan trọng là thế, một vị chính khách - mà
tự nhiên lại chơi măngđôlin.

– Tiếc là anh để đàn ở Vacsava mất rồi. Nếu không anh sẽ đánh cho em

nghe một khúc.

Nàng hôn vào môi y, nhưng khi y định ôm lấy nàng thì nàng luồn ra và

vừa cười vừa bắt đầu đàn.

– Hay không? - Nàng hỏi, đóng nắp đàn lại.

– Hay. Thậm chí rất hay. Nhưng lời như thế nào?

– Lời nào kia? - Nàng ngạc nhiên - À! Anh nghĩ rằng đó là trích đoạn

nhạc kịch à? Không, đó là một bản xônat, anh biết của ai không nào?

– Của ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.