ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 337

– Traicốpxki.

– À hà, một khúc hay đấy chứ. Tên nó là gì?

– C-moll.

– Xê môn? Buồn cười nhỉ. Tại sao lại không gọi là đờ ruồi?

Nina sung sướng choàng tay ôm cổ y.

– Ông chủ của em hôm nay thích đùa quá đi mất. Ê… bây giờ em hiểu

rồi: chuyện đàn măngđôlin ấy cũng chỉ là chuyện đùa thôi. Không tốt đâu
nhé! Ai lại chế giễu cô bé Ninetrơka của mình như thế. Ninetrơka! Anh biết
không, không có một ai gọi em như thế đâu nhé!... Ni-ne-trơ-ka… Anh ạ,
có thể đó không phải là cách gọi hay nhất, nhưng lại khiến em thích nhất.
Nào, anh gọi đi…

– Ninetrơka. - Đyzma gọi và nghĩ bụng: “Cô nàng muốn gì ở cái đàn

măngđôlin của mình kia chứ, bệnh hoạn thật!”.

– Em thích thế, em thích nhất thế đấy. Anh nói sao mà cứng rắn. Khi ấy

trong giọng nói của anh có vẻ gì thật thô ráp, có sức mạnh, không: gần như
thể là mệnh lệnh ấy. Em không biết tại sao, nhưng em cho rằng giọng nói
đó phải là giọng của những người thủy thủ có cổ họng thấm đầy muối biển
và chất i-ốt.

– I-ốt ư? Thế đám thủy thủ thường xuyên thông họng vậy sao?

Nàng cười.

– Quả thực hôm nay anh vui quá. Anh biết không, anh có biệt tài kể

chuyện vui. Anh kể chuyện bao giờ cũng với vẻ mặt nghiêm trang nên càng
khiến cho sức khôi hài của câu chuyện mạnh thêm lên. Anh không biết em
sung sướng thế nào đâu khi được ở bên anh. Ngay tức khắc em cảm thấy
nhẹ nhõm, tự do, sung sướng và yên ổn vô cùng. Từ nhiều, rất nhiều ngày
nay, lần đầu tiên cô bé Ninetrơka của anh được ngủ bình yên và dịu ngọt,
không còn bị những ý nghĩ buồn rầu quấy nhiễu nữa…

Nikôđem nheo mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.