ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 340

– Cái gì thế này, đồ thổ tả! - Y gầm lên - Nhà máy hay quán nhậu đây?

Đám nhân viên bật dậy đứng ngây người.

– Cái mốt gì thế này? Người ta trả tiền cho các người để các người tới

đây ăn nhậu phải không? Thường trực! Thường trực đâu rồi?

– Dạ tôi đây, thưa ngài chủ tịch.

– Thu ngay cho tôi nhờ tất cả các cốc tách kia, đồ thổ tả! Và không trả lại

nữa. Còn các ông có thể hốc ở nhà ấy. Hiểu cả chưa?

Y đi ngang văn phòng và mở cửa phòng giám đốc. Phòng vắng tanh.

– Giám đốc đâu?

– Ngài giám đốc thường đến vào lúc chín giờ kia ạ. - Một nhân viên

giọng run run giải thích.

– Cáaai giiì?... Chín giờ kia à? Đồ ăn hại, thật chó má!

Y bước vào nhà máy. Công việc ở đây đang náo nhiệt. Công nhân chào

Đyzma bằng những cái gật đầu đặc thù, trong đó hiện rõ cả nỗi nghi ngại,
lòng tự trọng, lẫn nỗi sợ sệt mà người làm công thường cảm thấy đối với kẻ
ban phát việc làm cho họ.

Một viên kỹ sư trẻ chạy đến kính cẩn chào Đyzma.

– Thế nào, - Nikôđem hỏi - ổn cả chứ?

– Tất cả đều ổn, kính thưa ngài chủ tịch.

– Anh hãy bảo ông giám đốc nhà anh phải đến nhà máy đúng bảy giờ

sáng. Thủ trưởng cần phải làm gương cho người dưới quyền chứ.

Y chìa tay cho viên kỹ sư rồi bước ra.

Nhà máy xay, xưởng cưa xẻ, chuồng ngựa, chuồng bò, nhà máy rượu -

tất cả những thứ ấy chiếm hết thời gian của y tới tận trưa. Y lướt qua khắp
Kôbôrôvô như một cơn giông dữ dội, để lại phía sau lưng nỗi kinh hoàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.