ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 409

nào? Hai người bạn học cũ lại là anh em rể của nhau mà lại xưng hô với
nhau bằng “ông” sao?

– Buồn cười thật! - Pônimirxki mỉm cười cay độc - Nhưng ông có hiểu

được cái khoảng cách chia cắt chúng ta không?

– Khoảng cách nào? Có lẽ cái khoảng cách giữa một người bình thường

về thần kinh là tôi với một thằng điên có đầu óc toàn chuyện loạn xạ là anh
chăng? Tóm tại: anh chọn đi, tùy ý. Tôi nhắc lại: hãy nhớ rằng không đùa
được với tôi đâu! Tôi biết quạng vào mõm mạnh đến nỗi răng bật ra ngoài
không sót cái nào!

Y dí sát mũi bá tước cái nắm đấm xiết chặt, nhưng ngược hẳn với điều y

chờ đợi Pônimirxki lại phấn khởi hẳn lên.

– Thật à? Thú vị thật. Tôi thường nghe người ta nói là có những cú đấm

như thế, nhưng chưa được nom thấy tận mắt bao giờ. Ông biết không? Tôi
sẽ gọi Antôni, để ông biểu diễn với hắn cú đấm ấy, được chứ?

Chàng đã định với lấy chiếc chuông, nhưng Đyzma giữ lại.

– Anh định giả vờ điên đấy à? Tôi sẽ không thử với Antôni đâu, mà sẽ

quạng vào mõm anh đấy. Cứ thử xem. Thế sao? Anh đồng ý chứ?

Pônimirxki tuyệt vọng bẻ những ngón tay và nặng nề thở dài.

– Ôi, thật là một sự nhục nhã, một sự suy sụp! Lẽ nào tôi phải xưng hô

“anh - tôi” với cái thằng thộn này, thằng nhạc công quèn này, thêm nữa lại
còn phải nhồi nhét tiếng Anh vào cái đầu ngu si kia nữa? Trông cái sọ mới
tởm chưa kìa, thật đúng là cái sọ của một thằng tội phạm

[58]

.

Đyzma nhổm dậy, liếc nhìn đồng hồ.

– Nào, vậy thì chúc anh khỏe!

– Ông đi đấy à?... Xin ông hãy ngồi lại một lát nữa, bởi ngồi một mình

tôi buồn lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.