ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 408

– Điều kiện gì? - Pônimirxki lo ngại.

– Vậy thì: thứ nhất - ngậm mồm lại. Anh sẽ không được hở ra rằng điều

anh đã nói về tôi với cái trường Ốcxforđ kia, về vùng Kurlandia kia, là điều
không thật.

Gioócgiơ bật cười.

– Thì ra người ta vẫn tin vào cái chuyện vớ vẩn ấy à?

– Tại sao lại không tin?

– Ồ, chỉ cần liếc nhìn ông là đủ!

Đyzma nhăn trán.

– Không phải việc của nhà anh. Chỉ cần anh im mồm là được rồi. Thứ

hai, anh sẽ bí mật dạy tôi một ít tiếng Anh, sao cho không một ai hay biết.

– Tôi? - Pônimirxki phẫn nộ - Tôi mà lại phải dạy bọn ngu si dốt nát?

Thật là quá quắt.

– Câm mồm, đồ khỉ đột ngu ngốc! - Đyzma gầm lên - Mày chọn đi, tùy

ý. Hoặc là điều tao nói, hoặc là trong nháy mắt tao sẽ tống mày vào nhà
thương điên.

Pônimirxki cắn môi rồi khóc nức nở.

– Brutux, Brutux, - chàng thốt lên giữa những tiếng thổn thức, tay vuốt

ve con chó nhoắt, - mày có nghe thấy không? Người ta lại định nhốt chủ
mày vào nhà thương điên đấy... Brutux!...

Nước mắt ròng ròng tuôn chảy trên khuôn mặt tròn trịa tái nhợt của

chàng, nhiều đến nỗi khiến Đyzma ngạc nhiên.

– Thế nào - y hỏi - anh chọn thứ gì?

– Yêu cầu đừng xưng hô với tôi bằng “anh - tôi”! - Pônimirxki cao ngạo

đáp và thôi khóc ngay lập tức.

– Tại sao thế đã chứ? Bây giờ chúng ta là anh em với nhau kia mà...

Chính ra chúng ta phải “anh - tôi” từ lâu rồi mới phải? Người ta sẽ bảo thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.