ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 55

Chỉ có hai người họ ăn trưa với nhau, vì các cô đi ô tô tới Grốtnô mua

sắm. Ở Kôbôrôvô, người ta cho ăn uống đầy đủ và sang trọng, vậy nên khi
bước sang văn phòng để dùng cà phê đen, Đyzma cảm thấy người trở nên
nặng nề hơn hẳn.

Ngược lại, lão Kunixki linh hoạt như một giọt thủy ngân vẫn không

ngừng giải thích các phương diện kinh tế khác nhau của Kôbôrôvô. Lão hết
mở tủ lại đến ngăn kéo, lôi ra hàng chồng sổ sách thống kê, hóa đơn, thư từ
và nói liền tù tì. Đúng vào lúc Nikôđem gần như hoàn toàn tuyệt vọng thì
lão già ôm trong hai cánh tay nhỏ bé của lão cả một chồng sách vở giấy má
dày cộp, kết thúc:

– Tôi thấy ông hơi mệt rồi đấy, vả lại ông cũng cần phải nghỉ ngơi một

chút sau khi đi đường. Nếu ông cho phép, tôi sẽ gửi tất cả các tư liệu này
đến phòng ông, chiều tối ông có thể xem qua. Được chứ?

– Được ạ. Rất vui lòng.

– Còn bây giờ ông chợp mắt nghỉ ngơi một chút chứ, ông Nikôđem thân

mến?

– Thưa ông, thực tình…

– Vậy thì chúc ông một giấc nghỉ trưa dễ chịu và ngon lành, để tôi đưa

ông lại phòng. Song mong ông lưu ý hộ ngày tháng ghi trong bức thư gửi
cho ông Giám đốc Rừng quốc gia. Thật là bậy bạ khi ngâm một vấn đề
ròng rã ba tháng trời mà không thèm có một lời phúc đáp, bởi vì… Nhưng
thôi, để sau cũng được. Chúc ông nghỉ yên. Chúng tôi dùng bữa tối lúc tám
giờ.

Nikôđem cởi giày và ngả ngay người xuống đivăng, nhưng y không sao

chợp mắt nổi. Các ý nghĩ của y quay cuồng hỗn loạn trong óc, chúng nhói
lên, đau chói. Làm gì? Làm gì đây?... Có nên từ bỏ ngay lập tức tất cả, thú
thật hết với lão già, hay hãy cố gắng lần mò trong đám tài liệu rối rắm phức
tạp đến mức vô vọng kia?... Nếu như mò ra được, y có thể ở lại Kôbôrôvô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.