ĐƯỜNG CÔNG DANH CỦA NIKODEM DYZMA - Trang 97

– Ôi... Chắc chính ông cũng biết rõ. Con người của chồng tôi... Người ta

không thể nào tha thứ cho tôi chuyện đó...

Nàng quay đầu đi, nói thêm gần như thì thầm:

– Cả tôi cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình.

Nikôđem nín lặng.

– Tôi thật xấu hổ với ông cả về chuyện này lẫn những điều tâm sự... Tôi

hết sức bất lực... hết sức yếu đuối... Hết sức bất hạnh...

– Xin bà chớ sầu não, tất cả rồi sẽ tốt đẹp hơn...

– Ông đừng an ủi tôi mà làm gì, tôi xin ông đấy. Tôi hiểu, tôi cảm thấy

được rằng tôi đã tìm thấy trong tấm lòng giàu có của ông một lời đồng
vọng chân thành và sâu sắc. Chúng ta mới quen biết nhau chưa lâu vậy mà
không hiểu sao tôi đã tin ông đến thế... Không cần đâu, xin ông chớ có an
ủi tôi, bi kịch của tôi là vô phương cứu chữa. Chỉ cần, chỉ cần ông hiểu tôi
là đủ... Một mình ông thôi... - Nàng nói thêm sau một phút ngừng lời.

– Nhưng tại sao bà lại nói rằng vô phương cứu chữa, bà không thể ly dị

chồng sao?

– Tôi không thể. - Nàng nhìn xuống đất và đáp.

– Hừm, thế ra bà vẫn gắn bó với chồng đến mức ấy...

Mắt Nina như bốc lửa:

– Ồ, không, không, - Nàng nóng nảy phản đối - sao ông có thể nghĩ về

tôi như thế? Không có gì gắn bó tôi với con người có tâm hồn của một tên
chủ hiệu kia, với cái... lão già kia...

Giọng nói của nàng run lên nỗi căm ghét và ghê tởm.

– Vậy tại sao bà lại nói rằng bà không thể ly dị chồng? - Đyzma ngạc

nhiên.

– Tại vì tôi không thể sống... trong nỗi cơ hàn... Vả chăng, tôi đâu thể chỉ

nghĩ về bản thân mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.