ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 148

Khi thứ Năm đến, tôi vẫn chưa sẵn sàng. Nhưng đây là cuộc đấu giữa

đội Liberty với Langston - đối thủ chính của chúng tôi, và chúng tôi là đội
chủ nhà. Không có xe buýt để đến đó. Tất cả những gì tôi phải làm là đi cà
nhắc trên đường đua.

Quá dễ dàng.

Nhưng cũng quá khó khăn.

Người ta không hiểu lý do tại sao chúng tôi chạy. Có vẻ như đối với

họ, chạy là môn thể thao không cần động não. Tất cả những gì bạn cần làm
là chạy quanh đường đua.

Đó lại chính là điều thú vị song cũng là điều gây hiểu lầm của bộ môn

này. Nó có vẻ đơn giản, nhưng lại thực sự cần sức mạnh tinh thần rất lớn.
Nếu lí trí không mạnh mẽ, cơ thể sẽ làm việc trì trệ, thậm chí ngừng hoạt
động. Nếu lí trí nói trời quá lạnh, quá mưa hay quá gió để chạy, cơ thể sẽ
sẵn sàng buông xuôi. Nếu lí trí nói nghỉ ngơi, hồi phục hoặc ngừng luyện
tập sẽ tốt hơn, cơ thể sẽ rất hào hứng nghe theo.

Mẹ nói rằng tôi sinh ra đã có niềm đam mê với điền kinh; cuộc sống

của tôi là đứng dậy và chạy. Kaylee, ngược lại, lại luôn ghét chạy. Không
phải vì tôi thích nó, mà đơn giản là vì con bé ghét nó. Con bé đã thử tập
chạy mấy mùa hè trước, nhưng sau một tuần đi bộ cùng tôi, thì những gì
con bé hỏi là, "Khi nào thì chị ngừng việc đếm những bước chân của mình
thế?".

Tôi không biết trả lời thế nào.

Tôi chưa bao giờ đếm bước chân trong cuộc đời mình.

Có thể bẩm sinh bạn đã có khả năng nào đó. Hoặc cũng có thể là do

lựa chọn. Tôi chỉ biết rằng đối với tôi, chạy cũng giống như việc ăn uống
và hít thở, là điều tôi luôn làm, và không có nó, tôi cảm thấy khổ sở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.