ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 172

Ông gật đầu vẻ thấu hiểu. "Điều đó hoàn toàn bình thường. Bên chân

phải của cháu đã không phải chống đỡ hay chịu áp lực trong một thời gian
khá lâu, vì vậy ngay cả khi nó vừa vặn, bệnh nhân vẫn đinh ninh nó bị dài."
Ông mỉm cười với tôi. "Nhưng trong trường hợp này thì đúng là thế đấy."

Ông lấy ra một thanh gỗ mỏng và nhét nó xuống dưới bên chân lành

lặn của tôi, sau đó kiểm tra phần xương chậu lần nữa. "Bằng cách nâng bên
trái cao lên", ông nói, "bác sẽ biết cháu phải cắt ngắn chân tạm đi bao
nhiêu." Sau một phút đánh giá, ông lấy một tảng gỗ khác, mỏng hơn và
nhét nó lên trên tảng ban đầu.

"Tốt lắm", ông nói sau khi kiểm tra lần nữa. "Khối ban đầu dày 1/2

inch, khối thứ hai dày 1/4 inch... có nghĩa chúng ta phải cắt ngắn chân tạm
đi 3/4 inch."

Ông đề nghị tôi ngồi xuống và dùng một cái cờ lê Allen để nới lỏng

treo gắn phía trên. Sau đó, ông tháo đoạn ống nối ra khỏi ổ chứa mỏm cụt.
Bàn chân vẫn còn gắn vào phần đáy ống, và tôi cảm thấy thật kỳ lạ khi
quan sát ông làm điều này. Giống như tôi là một loại búp bê có các bộ phận
có thể tháo lắp.

Ông mang đoạn ống và bàn chân rời khỏi phòng, và rất lâu sau mới trở

lại. "Hãy thử xem sao", ông vừa nói vừa gắn lại đoạn ống vào ổ chứa.

Tôi đứng lên một lần nữa, và mặc dù vẫn còn cảm thấy bên chân giả bị

dài, Hank đã kiểm tra và nói, "Hoàn hảo".

"Bác có chắc không ạ?", tôi hỏi.

"Chắc chắn. Đừng lo lắng. Cảm giác đó sẽ biến mất thôi." Sau đó, ông

nói, "Bây giờ bác muốn cháu bám vào các thanh xà và đá lăng một chân,
sau đó đổi chân".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.