ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 266

Chúng tôi nói chuyện về những người bạn quen qua mạng của Rosa,

và các khóa học hè mà cô ấy tham gia trực tuyến, và những nơi cô ấy nhìn
thấy qua mạng mà cô ấy mơ ước một ngày nào đó sẽ được đến thăm.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng Internet là cách giúp Rosa đi đến mọi nơi;

cách cô ấy hòa nhập với xã hội; cách cô ấy cảm thấy mình là một phần của
thế giới này.

Đó là nơi mà mọi người nhìn nhận cô ấy chứ không phải tình cảnh của

cô ấy.

Thường trên đường đi bộ về nhà, tôi sẽ cố nghĩ cách để giúp cô ấy có

thể làm được điều mà cô ấy hằng mơ ước, nhưng tôi lại không biết phải làm
gì.

Tôi cảm thấy thật tệ khi Rosa không được mời đến bữa tiệc bất ngờ

dành cho tôi, và cũng không được ký lên chiếc chân giả. Nếu biết trước, tôi
nhất định sẽ mời Rosa tới đó, nhưng ngay cả Fiona - người tốt bụng và chu
đáo nhất trên đời - cũng không nghĩ đến việc mời cô ấy.

Rosa là... vô hình. Cô ấy chỉ biết về những bữa tiệc sau khi chúng kết

thúc.

Lần này là từ một bản tin truyền hình.

Rosa không hờn dỗi hay cố khiến cho tôi cảm thấy tệ về điều đó, cô ấy

chỉ chúc và thấy mừng thay cho tôi. Nhưng tôi lại cảm thấy mình thật tệ.
Và cảm giác đó vẫn còn hiện hữu đến bây giờ. Cô ấy là người đã giúp tôi
qua được môn của cô Rucker. Cô ấy đã cho tôi hi vọng. Cô ấy đã cổ vũ cho
tôi và giúp tôi nhìn nhận mọi thứ theo những cách tôi chưa bao giờ thấy
trước đây. Đáng lẽ ra cô ấy phải được ở đó.

Và bây giờ... bây giờ tôi đang chạy lại. Tôi biết mình sẽ không bao giờ

có thể chạy quãng đường 400 mét trong 55,05 giây lần nữa. Thầy Kyro đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.