ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 43

"Không đâu bằng nhà mình", tôi thì thầm khi bác sĩ Wells rời đi.

"Không đâu bằng nhà mình."

Nhưng chẳng có đôi dép màu hồng ngọc nào.

Tôi cũng không thức dậy.

Mà chỉ có tôi và chiếc chân đã bị cưa, xấu xí, vô dụng...

Chương 20

Tôi mặc chiếc quần nỉ bo gấu với phần ống thừa bên phải được xắn

cao, chứng minh cho một bác sĩ trị liệu mà tôi chưa từng điều trị trước đây
rằng mình có thể "ngồi xuống an toàn", khi mẹ tôi xuất hiện.

"Con không sao chứ?", bà hổn hển.

"Con ổn", tôi nói với bà, sau đó chứng tỏ mình đã "bình phục" bằng

cách đứng lên. "Chỉ cần vượt qua bài kiểm tra cuối cùng nữa thôi."

"Con sắp về nhà", mẹ tôi reo lên và nhún nhảy. Sau đó, bà để tôi ngồi

lên xe lăn và hôn lấy hôn để đỉnh đầu tôi, hệt như bà từng làm khi tôi còn
nhỏ.

"Bà là mẹ của Jessica", bác sĩ trị liệu nở một nụ cười và nói.

"Đúng vậy!", bà đáp. Như thể làm mẹ của tôi là điều tuyệt hơn bao giờ

hết.

Ông cười khùng khục. "Vâng, tôi rất vui khi thông báo rằng con gái gà

đã nắm vững tất cả các yêu cầu cần thiết để có thể xuất viện". Ông viết
nguệch ngoạc lên tờ giấy ghi kết quả kiểm tra của tôi và nói, "Từ bây giờ,
chúng tôi sẽ gặp Jessica tại khoa phục hồi chức năng". Ông đưa cho mẹ tôi
vài cuốn cẩm nang thông tin và một xấp giấy tờ, và sau khi vui vẻ trò
chuyện với tôi về việc duy trì tập luyện, ông rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.