ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 89

Cô ấy nói đúng, nhưng điều tôi đang nghĩ đến là, Tôi sẽ di chuyển khi

trời mưa bằng cách nào đây?

Chúng tôi vào sân trường, và khi Fiona đẩy xe lăn của tôi dọc vỉa hè,

tôi nhìn thấy những tín hiệu đầu tiên cho thấy cô ấy đúng là một "con ong
chăm chỉ". Bên phải chúng tôi là nhà hát ngoài trời - một căn phòng hình
bán nguyệt có kiến trúc Hy Lạp với khán đài kiểu bậc thang bằng xi măng
dẫn xuống một sân khấu - nơi các lớp trên hay độc chiếm vào giờ ăn trưa.
Dọc bức tường ở xa là những chùm bóng bay và một tấm băng rôn lớn ghi
dòng chữ: CHÀO MỪNG TRỞ LẠI, JESSICA!!!

Tôi mỉm cười qua vai với Fiona, cô ấy liền cúi người về phía trước và

thì thầm, "Gavin đã giúp tớ treo nó đấy".

Chuông vào lớp reo vang khi Fiona vội vã đẩy tôi đến phòng có tiết

học đầu tiên. Vài người vẫy tay và nói xin chào, nhưng chủ yếu đó là
những người đang chạy đường tắt qua bãi cỏ, vội vã để vào lớp kịp giờ.

"Cậu luôn là người bạn tốt nhất", tôi nói với cô ấy. "Tớ rất thích

chúng." Tôi xoay hẳn người lại. "Cậu tới đây từ lúc mấy giờ thế?"

Cô ấy phá lên cười như thể nói, Ôi, cậu không biết được đâu, và chỉ

đơn giản đáp, "Từ sớm".

Fiona đẩy tôi vào một phòng học di động ở khu 200. Đó thực sự chỉ là

phiên bản trường học rộng gấp đôi của một ngôi nhà di động, và giống như
tất cả các phòng học khác, nó có một đoạn dốc dài và ngoằn ngoèo luôn
khiến tôi khó chịu. Đó là thứ dùng để giải trí khi bạn tập chạy vào lúc
muộn, một nơi luôn tắc nghẽn khi chuông tan học reo; và nó rất ồn ào.
Thịch thịch thịch, mọi người giậm mạnh lên nó khi vào lớp để phát thư và
những đồ ăn vặt. Nó luôn luôn phá hỏng sự tập trung của tôi khi chúng tôi
đang làm bài kiểm tra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.