ĐƯỜNG ĐUA CỦA NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 90

Thêm vào đó nó còn rất xấu xí với phần gỗ sơn và lan can bằng ống...

Có vài giáo viên đã thử trang hoàng cho nó, nhưng không ai có thể thay đổi
được điều gì. Đó là thứ thật tồi tệ.

Và bây giờ, thứ tồi tệ đó là con đường duy nhất để tôi vào lớp.

Điều này khiến tôi bực mình hơn tôi nên thế. Khi còn học lớp Chín, tôi

và đám bạn bè thường đu lan can để vào lớp, và nhảy qua lan can để ra
ngoài. Làm thế giúp chúng tôi đi nhanh hơn.

Các thầy cô đã mắng và bắt chúng tôi tránh xa nó, hoặc có lẽ chúng tôi

chỉ đơn giản là đã trưởng thành. Nhưng khi Fiona đẩy chiếc xe lăn của tôi
lên đoạn dốc, tôi thấy mình chẳng còn lựa chọn.

Tôi không còn lao nhanh. Đu. Hay trượt được nữa. Tôi chỉ có thể lăn

xe.

Có điều gì đó thôi thúc tôi nắm chặt bánh xe và đẩy mạnh.

"Cẩn thận", Fiona nói. "Đừng để bị kẹp tay đấy!"

"Chỉ cần để tớ tự đi thôi", tôi nói với Fiona, nhưng khi cô ấy để tôi

làm thế, tôi mới phát hiện ra rằng tự mình đẩy xe không phải chuyện dễ
dàng. Những chuyển động hoàn toàn dựa vào cánh tay và cơ tam đầu,
dường như tôi không đủ sức.

Tôi cũng không thể điều khiển được chính xác, và trước khi đưa được

chiếc xe lên nửa đoạn dốc, tôi đã làm tắc đường. "Cứ đi thẳng đi", tôi càu
nhàu với những người đang đợi, và tôi để Fiona giúp mình đẩy xe vào
trong. Sau đó tôi lại bị phân tâm bởi vài thứ mà mình thậm chí đã không hề
cân nhắc đến.

Tôi sẽ ngồi ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.