Rõ ràng, cô không thích những thông tin tôi đưa ra và không có ý định
đáp lại bất cứ điều gì ngoài Đề nghị bị từ chối. Vì thế tôi mở tập tài liệu và
lấy ra phần bài tập mà mình đã hoàn thành rồi nói, "Em đã làm những bài
quan trọng và so đáp án rồi. Em sẽ còn rất nhiều kiến thức cần đuổi kịp và
phải hoàn thành những bài tập mới".
Cô cầm tập bài tôi đưa, xem xét chúng, sau đó nói, "Làm những bài
quan trọng có vẻ hợp lý".
Và chỉ thế thôi. Không có lấy một nụ cười. Không hề gật đầu. Không
rung động trước bất kỳ cảm xúc nào.
Cô chỉ đơn giản quay lại với việc lau bảng và hỏi, "Em sẽ ngồi cùng
Rosa chứ?".
Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi thực sự trống rỗng. Sau đó, tôi nhận ra
cô đang nói đến cô gái có nhu cầu đặc biệt(1) ngồi ở phía cuối lớp.
(1): Người có những trở ngại về thể lý khiến họ không có khả năng
tiếp thu, thái độ hoặc hành vi không phù hợp với cách ứng xử như những
người bình thường, hay có những hạn chế về giác quan, về vận động... Điều
đó có nghĩa là những đối tượng này cần những biện pháp và kỹ năng giáo
dục đặc biệt để đáp ứng nhu cầu của họ. Có hai nhóm được xem là có nhu
cầu đặc biệt gồm những người khuyết tật về thể chất như mắc bệnh bại liệt,
khiếm thị, khiếm thính... Nhóm thứ hai là những người có các khuyết tật về
trí tuệ như hội chứng Down, bại não...
Cô gái ngồi trên chiếc xe lăn điện. Cô gái hiếm khi trò chuyện, và nếu
có, thì rất khó hiểu. Tôi thậm chí không biết tên cô ấy là Rosa.
"Bàn đó vẫn còn rất nhiều chỗ trống", cô Rucker nói mà không hề
nhìn qua vai.