ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 180

Trần Tư Dao hoàn toàn không coi mình là khách, tự nhiên ngồi nghiêng

trên sofa xem TV, tư thế đó muốn bao nhiêu tùy tiện có bấy nhiêu tùy tiện,
quả là mặt dày.

Trần Tư Dao thấy bọn họ bước ra liền gọi họ ăn cơm. Ăn cơm xong cô

phải về nhà, dù cô luôn nghĩ: sao mà Tiểu Bảo có thể bệnh nặng đến vậy
chứ? Nhưng mà đã hứa sẽ về, cô đã hứa là sẽ giữ lời.

Ăn cơm xong, Trình Nghi Bắc không hề sĩ diện như bao công tử khác,

tình nguyện đi rửa chén.

Trần Tư Dao nhìn bộ dáng người đàn ông tốt của Trình Nghi Bắc, cô

khinh bỉ.

Tây Thuần coi như không thấy, khuyên Trần Tư Dao về đừng chọc giận

mẹ, dù không hài lòng với chuyện mẹ nói cũng đừng nổi cáu, coi như
không nghe thấy đi. Trần Tư Dao lười nghe Tây Thuần giảng đạo, tự mình
đứng dậy. Tây Thuần cũng hết cách với Trần Tư Dao, đành về phòng tìm ít
đồ để Trần Tư Dao mang về cho mẹ. Mẹ là người vô cùng tiết kiệm, không
xài tiền cũng chẳng dám xài tiền, nhớ tới lòng cô lại thấy xót xa.

Tây Thuần nhớ rõ, khi còn rất nhỏ, mẹ hay cầm lưỡi hái đi cắt cỏ, phơi

trên đá. Những cây cỏ này phơi dưới ánh nắng chói chang, dần trở nên rất
khô, chẳng nặng bao nhiêu nữa. Mẹ vẫn luôn quải một cái sọt lớn trên lưng
đi tới những sườn núi, rồi lại quải sọt về, phơi nắng rồi đem ra chợ bán.
Nghe nói cỏ này có thể bào chế thành thuốc đông y, mẹ luôn tiết kiệm vậy
đó. Có khi còn trèo lên các nhành cây tìm xác các động vật nhỏ mà bán,
dường như chúng rất đắt, có thể bán được đến 40 đồng.

Nhớ đến đây cô lại thấy mình thật có lỗi với mẹ.

Mẹ ăn mặc cần kiệm dành tiền nuôi bọn cô. Nhưng đến khi trưởng thành,

người được yêu thương nhất, quan trọng nhất lại không phải mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.