ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 187

đến đoạn này run rẩy luôn, cái bụng nó nhộn nhạo óc bà nổi, chạy đi nằm
hồi mới có sức edit típ.

Vương Hựu Địch đối với món cơm của mình không hề có chút ý kiến

nào, nhưng vẫn không kiềm được quan sát Tây Thuần, cuối cùng phán một
câu làm bản thân anh cũng bật cười: “Dạo này vẫn khỏe chứ?”

Câu nói ngàn năm chưa thay đổi, thật sự rất phù hợp với nhiều người,

như là bạn cũ nhiều năm không gặp, tình cũ lâu năm chưa gặp lại, hay là
đôi bạn thân tình cờ gặp lại, nhưng bọn họ thuộc loại nào?

Tây Thuần cười: “Vẫn tốt!”

Tây Thuần không nói dối, dĩ nhiên anh cũng tin tưởng.

Nhưng cô của hôm nay, không phải chỉ nói cảm ơn thôi… Đúng không.

Cô nhìn anh: “Hẳn anh cũng không tệ đâu”.

Không có hào quang của người thừa kế, lại có nhiều tự do mà nhiều

người không dám mơ tới, chỉ cần không làm gì quá giới hạn, khác nào sống
như cá gặp nước.

“Có lẽ trước kia thì đúng vậy, nhưng bây giờ làm gì cũng thấy không có

sức”. Anh thở dài: “Có lẽ phải mất đi mới biết quý trọng”.

Cô chau mày: “Họa phúc khôn lường sao lại biết không phải phúc, biết

đâu một ngày nào đó bỗng dưng phát hiện mất đi chẳng qua là để gặp được
điều kế tiếp tốt đẹp hơn. Bởi do mất đi nên mới trưởng thành, học được sự
trân trọng, nhìn sao cũng thấy đây là chuyện tốt cho mình”.

“Em đang an ủi anh à?” Vương Hựu Địch nhướng mày, rõ ràng hiểu ý

của cô, nhưng lại thấy nó chỉ như lời nói suông phủ định quá khứ.

“Cứ cho là vậy đi, nếu anh cần lời an ủi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.