ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 314

Tây Thuần nằm lì trên giường, chăn cũng kéo lên, “Trình Dục Bắc, anh

chẳng có lương tâm chút nào. Tim trơ cứng như đá ấy.”

Giọng điệu hờn dỗi, Trình Dục Bắc lắc đầu, ngồi im không nói gì.

Lâu ơi là lâu cũng chẳng thấy động tĩnh gì, Tây Thuần nhịn cả buổi, lại

sợ cứ vậy anh đi luôn, mới hé chăn lén xem xem anh còn đó không. Biết
anh vẫn còn đây, môi lại cong mỉm cười.

Cô cảm thấy da mặt mình càng ngày càng dày.

Trình Dục Bắc sớm đã nghe tiếng động, cũng chẳng thèm lật tẩy mấy cái

kiểu lén la lén lút của cô, “Quậy xong thì uống thuốc, nước chắc nguội rồi.”

Tây Thuần nghe không hài lòng, nằm im trên giường. Cô thấy mình đeo

theo anh lâu vậy rồi, dò hỏi lịch học của anh, hỏi thăm chỗ anh làm, đi thật
sớm để giành chỗ, đi học chung với anh, đến cả lớp của mình của bỏ không
lên, dù tim có là đá cũng phải mềm đi chứ. Nhưng anh cũng chẳng dập tắt
nhiệt huyết của cô, đối với sự nhiệt tình của cô không lạnh cũng chẳng nhạt.

Cô nằm thêm lát nữa, sợ anh bỏ lại cô rồi đi luôn, dù gì thì thời gian của

anh rất hạn hẹp, còn phải đi làm thêm nữa. Cô ngồi nhìn anh, giọng nói tràn
đầy uất ức, “Trình Dục Bắc, anh có anh em không, anh trai hoặc em trai
ấy.”

Mày Trình Dục Bắc nhíu nhẹ, “Em hỏi cái này làm gì?”

“Dù gì anh cũng đâu có thích em, em đi quyến rũ anh em của anh. Huyết

thống nhà anh chắc cũng chẳng lạnh đều hết đâu nhỉ! Biết đâu họ sẽ chấp
nhận em.” Chẳng khác nào đứa trẻ đang hờn dỗi.

Trình Dục Bắc phì cười, sắc mặt cũng chìm xuống, “Lại khiến em thất

vọng nữa rồi, mẹ anh chỉ sinh mỗi một đứa con trai là anh thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.