ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 339

“Mẹ anh…” vừa bật ra cô mới nhận ra mình lỡ lời, chẳng thể thu lại nữa.

Anh xoa đầu cô, trong đó có cả vỗ về.

“Em là em đã được duyệt qua cửa của mẹ anh rồi nhé, anh không được

phép bỏ em, không được phép đuổi em đi, không được phép bỏ em lại, chỉ
được ở bên em thôi.”

Anh bế cô lên, “Đừng hoang tưởng nhiều quá, biết chưa?”

“Nhìn kìa, chưa gì anh đã ghét em suy nghĩ nhiều rồi.”

Nụ cười hiếm có vươn trên môi, tay đỡ trán, tỏ vẻ không biết làm gì với

em nữa đây.

Cô cũng quan sát chuyển biến tâm tình của anh, nhìn anh.

Cô không hề biết bây giờ, anh chỉ có cô.

Anh dắt tay cô ra khỏi quán cafe. Không như dạo trước anh đi phía trước,

cô bước nhanh theo sau, điều này làm cô thấy lạ. Nếu có thể, cô hy vọng
được thấy anh cười thật nhiều, thấy anh luôn tỏ vẻ không biết làm sao với
mình, lúc dì còn sống, sâu mắt anh không hề có đau đớn.

Nhưng chẳng sao cả, bọn cô vẫn ở bên anh, bên nhau không chia lìa.

Miễn anh không đuổi, cô chắc chắn không đi.

Hai người trên đường về trường, Tây Thuần khẽ cắn môi, cười dí dỏm,

“Cô bé bưng cafe cùng anh là ai thế?”

Trình Dục Bắc chau mày lại, “Ai nào?”

“Thì cái cô có dáng người đèm đẹp, khuôn mặt đèm đẹp, giọng nói ngọt

ngọt ấy.” Cô phồng má, hệt như thẩm vấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.