Tây Thuần giơ tay ra, nắm tay Lý Tuệ Hiền. Bàn tay gầy gò, cứ như chỉ
có da bọc lấy xương. Cô nhớ thầy sinh học từng bảo tuổi lớn, nhân tế bào
phình to, thiếu tế bào chất, sắc tố đen lại sinh sôi không ngừng.
Đúng rồi, mẹ đã già, cô chẳng những không làm mẹ an tâm, mà còn
khiến mẹ lo lắng nhiều hơn.
“Mẹ, con xin lỗi.”
Lý Tuệ Hiền ôm Tây Thuần vào ngực, “Con à, chẳng việc gì phải xin lỗi
người ta, miễn đừng có lỗi với chình mình là được rồi.”
Lý Tuệ Hiền vẫn ở bệnh viện chăm sóc Tây Thuần, có hơi thiếu tự nhiên,
bà biết tại bà ở đây nên lúc nào Tây Thuần cũng cố tươi rói hết mức để
mong bà an tâm.
Trái với vẻ bình thản của Lý Tuệ Hiền, Trần Tư Dao cực kì hùng hổ.
Khí thế hừng hực.
Trần Tư Dao đứng trước giường bệnh Tây Thuần, “Em đần hả, kêu em
ký là em kí liền á. Để người ta chơi vô ích á? Muốn ly hôn cũng phải đòi
mấy trăm vạn chứ, không chịu thì ra tòa, ai sợ ai hả. Em suýt chết đó, Trình
Nghi Bắc có ló mặt ra chưa. Chị phải tới nhà họ Trình đó chửi một chập
mới được, phải lôi đầu tên khốn đó ra, ít nhất cũng phải có câu trả thỏa
đáng chứ. Em coi em có ngu không hả? Để bản thân thành cái dạng này,
muốn ai thương hại hả, ai cũng cười vô mặt em hết á!”
Tây Thuần cắn môi, để Trần Tư Dao chửi cho đã.
“Trình Nghi Bắc xấu xa, bà đây còn tưởng anh ta là đàn ông tốt, hứ, ai dè
là tên đểu. Mắt em bị lệch hả, như không lại nhìn trúng cậu ta hả?”
Cuối cùng Tây Thuần cũng chịu phản ứng, “Đừng nói anh ấy như vậy.”