ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 589

Cô phải tìm được anh, nhất định phải tìm được anh, dù ngăn sông cách

núi.

Ở gần Tây Thuần, Trình Nghi Bắc đứng yên, nhìn Trần Nhất Lâm kiểm

vé.

Cuối cùng cô cũng tìm thấy bóng lưng anh, trong mắt chỉ chứa mỗi bóng

dáng ấy, xung quanh chẳng còn gì khác, mà dù có cũng chẳng lọt nổi vào
mắt cô.

Cô chạy đến ôm lấy anh, hai tay quấn chặt thắt lưng anh, “Đừng đi.”

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía này, khung cảnh như đọng lại, Trần Nhất

Lâm quay người nhìn bọn họ, khẽ cười, chẳng biết sao nước mắt lại hoen
mi: hoàng tử trong thành cuối cùng cũng chờ được công chúa tới mở cửa
cho chàng rồi.

Cả người Trình Nghi Bắc đông lại, anh cau mày, anh đâu có định đi, hay

là cô hiểu lầm gì rồi.

“Đừng đi.” Giọng cô lạc mất, đây là dũng khí cả đời của cô.

Tay anh tìm xuống tay cô, cô sợ anh muốn tránh mình, ôm chặt hơn.

“Trình Nghi Bắc, vận khí của em rất xấu, đến cả người em yêu cũng bỏ

em mà đi, chỉ muốn nói với anh, cả đời em đều rất rất đen, may mắn của em
tất cả đã gom lại để em gặp được anh; em đã xài hết toàn bộ may mắn rồi,
anh có bằng lòng chấp nhận người đã vì anh mà xài hết vận may không?”

Anh gỡ tay cô ra, nghiêng người ôm cô vào lòng, “Anh không đi, cuộc

đời anh rất may mắn, toàn gặp được các cô gái tốt, anh lại luôn luôn làm họ
tổn thương; hóa ra cả đời may mắn của anh chỉ để vận rủi tích góp lại cho
anh được gặp em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.