ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 622

“Bây giờ đừng nghĩ nhiều quá, ai cũng có sinh lão bệnh tử, chỉ là chuyện

sớm muộn.” Trình Nghi Bắc cũng chẳng biết mình nên an ủi cô thế nào.

Tây Thuần ngược nắng nhìn anh, “Hồi trước, mỗi lần thấy nhà ai có tang,

em liền nghĩ người thân của em nhất định sẽ không rời bỏ em đâu, bởi đơn
giản là nếu trưởng bối mất thì phải đeo ‘Vải hiếu’* trên đầu. Em thấy không
đẹp gì hết. Đến lúc cha mất, mọi người đeo ‘Vải hiếu’ lên đầu em, em
chẳng có cảm nghĩ gì hết, phát hiện ra lúc bi thương ai có thời gian đâu mà
suy xét này nọ. Chỉ là chuyện người ta nên mới có tâm trạng đi bình luận
chuyện xấu đẹp.”

*Vải hiếu: cũng như khăn tang của Việt Nam mình, nhưng bên Trung

Quốc cầu kì hơn, đa dạng hơn, xem hình đi nhé.

“Tây Thuần.”

“Gì?”

“Bác gái không hề lo lắng cho em, thậm chí chẳng yêu cầu em làm gì cả,

bởi đơn giản bác tin em sẽ hạnh phúc.” Anh chợt ngừng lại, “Anh cũng nên
đổi cách xưng hô thôi nhỉ?”

Thực tế, trước lúc Lý Tuệ Hiền đi, từng bảo anh gọi bà là ‘Mẹ’.

Chữ này, là lời hứa của anh với Lý Tuệ Hiền.

Tây Thuần ngơ ngác nhìn Trình Nghi Bắc, “Anh đổi từ lâu rồi mà?”

Trình Nghi Bắc thở dài, “Nên giờ chúng ta là người nhà, chúng ta là

người thân, không còn là cảm xúc của riêng em nữa, sẽ ảnh hưởng đến anh,
biết chưa?”

Cô cố nặn ra một nụ cười, “Em không chỉ có một mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.