ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 92

Tây Thuần nhìn một khuôn mặt nhỏ đang hé ra, cô mỉm cười hạnh phúc,

sau đó kéo kéo y tá vừa đi ra: “Việc này, cho hỏi em bé sinh ra có nhất thiết
được kế thừa diện mạo của bố mẹ không?”

Y tá ngạc nhiên nhìn cô: “Khó mà biết chắc được, vài em bé không giống

cả cha lẫn mẹ. Nhưng mà phần lớn em bé sẽ được thừa hưởng ngoại hình
giống cha mẹ, cũng có một số khuynh hướng, như là giống mẹ nhiều hơn
hay giống cha nhiều hơn chẳng hạn”.

Tây Thuần sờ sờ bụng mình, nơi đây vẫn chưa thể cảm nhận được sự tồn

tại của sinh mệnh nhỏ: “Nếu con ở đây, con nhất định phải giống cha con”.

Nhìn những khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ kia thêm lần nữa, Tây Thuần

mới đi lấy kết quả kiểm tra của mình.

“Chúc mừng cô đã mang thai, được khoảng hai tuần tuổi rồi”.

Tây Thuần chẳng thể hiện là căng thẳng hay vui mừng, trái lại làm bác sĩ

không biết phải làm sao. Tây Thuần chẳng quan tâm, chỉ ghi nhớ một số
kiến thức cần thiết. Cô cũng không thấy rằng phụ nữ có thai nên làm gì,
tránh làm gì, sinh mệnh em bé hẳn không yếu ớt như vậy đâu, giống như
trong phim truyền hình ấy, ngã một phát thì có sao, động một tí cũng không
chết. Cô nhớ mẹ có kể khi mang thai cô, từng té vào một khe nước rất sâu,
giọng nói tràn ngập bất ngờ: “Vậy mà con vẫn sống được!”.

Có lẽ đây là bằng chứng chứng minh cho sức sống ương ngạnh của cô.

Truyền thống Trung Quốc đối với phụ nữ có thai thật tình rất nghiêm túc.

Tất cả mọi người đều cho rằng người mẹ sinh con xong nhất định phải ở cữ,
phải bảo dưỡng thật tốt. Nhưng mà ở nước ngoài, người mẹ vừa sinh con
xong vẫn phải đi làm đến tan tầm, không thấy biểu hiện gì đặc biệt. Chắc
đây được coi là khác biệt văn hóa.

Tây Thuần cầm tờ kết quả ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.