ĐƯỜNG KẾT HÔN KHÔNG TÌNH YÊU - Trang 91

không tức giận, mà trái lại còn mỉm cười với đối phương. Chỉ những người
hay chột dạ hoặc lo âu sợ hãi mới bị coi là chưa lập gia đình đã có con hay
trẻ vị thành niên ham vui phải trả giá lớn. Y hệt như trong giờ học lén xem
tiểu thuyết vậy, bình thường sợ bị bắt nên hay lo lắng, mắt cứ liếc nhìn giáo
viên. Khi Tây Thuần đọc tiểu thuyết trong giờ học, cho dù giáo viên sắp
bước đến chỗ cô, cô vẫn có thể thản nhiên lấy tập ra che.

Cô phát hiện chưa khi nào mình sợ hãi cả, cho nên chưa bao giờ lo lắng

mình sẽ mất đi điều gì. Người không có gì, mãi mãi không cần phải lo lắng.

Vậy nên cô vẫn vào kiểm tra như thường, sau đó ngồi chờ kết quả. Chờ

đợi cũng không lâu lắm, cô còn đi đến phòng trẻ em hậu sinh, nhìn những
em bé đang khóc oa oa… Nghe nói em bé mới sinh hình như không biết
khóc, nhưng không khóc sẽ bị cho là không bình thường, nên em bé vừa
sinh ra sẽ được mọi người vỗ cho khóc. Mỗi một tiếng khóc của em bé đều
làm chúng ta phải suy ngẫm về ý nghĩa của nó. Hễ em bé khóc, đầu tiên y tá
sẽ kiểm tra xem tả có ẩm ướt không, sau đó cho em bé bú sữa.

Tây Thuần nhìn những khuôn mặt tươi cười đó, trên mặt cũng vẽ ra một

đường cong thỏa mãn.

Có người từng nói với cô, con là món quà thần kỳ nhất mà thượng đế ban

tặng. Nó nhắc nhở ta, có một người nhờ ta mà xuất hiện trên cõi đời này,
trên người nó chảy dòng máu của ta, cùng ta huyết mạch tương thông. Vì có
con, ta cảm thấy ta không chỉ có một mình, trong thời gian khó khăn nhất,
ta sẽ cố gắng đứng vững vì con thay vì buông tay từ bỏ.

Tây Thuần đặt tay lên cửa sổ thủy tinh.

Em bé là món quà thiêng liêng nhất thần kì nhất, trong ký ức người đó

nói: “Con chính là gánh nặng ngọt ngào nhất trên đời này, cho dù vì con mà
mệt mỏi cũng cam tâm tình nguyện”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.