ĐƯỜNG LÀ KHỔ ÁCH - Trang 93

ngắm mình trong tấm gương, mình đang trân trố nhìn mình. Cậu
vội vã bước ra tìm xe bus đi cắt tóc. Cậu ngưng dùng LSD và cỏ
thuốc vì thấy các độc tố đã biến hình hài cậu thành một quái vật.
Cậu thèm ngọt, thèm mấy thỏi kẹo lắm. Khi từ bỏ LSD ai cũng thế
cả…

Sau khi tha hồ ăn ngọt, George cần đến 60 đơn vị insulin.

Nhưng cậu còn đủ sáng suốt để quay về y khoa Đông phương mà
cậu đã say mê từ lâu.

Cậu chuyển sang sống trong một tập thể ở gần thành phố

Boston. Ở đây có chuyên viên rất giỏi nấu nướng các món ăn Đông
phương như gạo lứt, rau đậu, chút ít cà, rong biển, nước tương
nguyên chất, đậu hủ, tương và trái cây đúng mùa. Dần dần, sức
khỏe cậu được phục hồi. Cậu nhận thấy các món không pha đường
đều ngọt ngọt. Đường sữa, yaourt, phó mát không còn cám dỗ cậu
được nữa.

Trong 2 năm thôi, lượng insulin cần thiết giảm từ 60 đơn

vị/ngày xuống còn 15 đơn vị/ngày. Trọng lượng cơ thể đứng vững ở
150 cân Anh. Không cần đem theo mấy viên đường nữa. Nếu còn
chút ít "sốc" insulin, cậu không dùng mật ong mà chỉ nhai bánh mì
lứt hay cơm gạo lứt. Có khi cậu nhai đến 50 lần, mấy món ăn ấy biến
thành đường Glucose ngon ngọt ngay trong miệng – thật nhẹ nhàng
cho bộ máy tiêu hóa

Hàng tuần, người bạn cố tri hồi còn nhỏ ở Đại học châm cứu

cho cậu. Cậu ấy bảo: "Khoa châm cứu giúp tôi học được tính nhẫn
nại". Cậu còn bảo lá gan của tôi quá mệt mỏi, vì bị dùng quá nhiều
đường lấn áp từ hồi tuổi thơ và cũng vì sầu hận dồn nén vào đấy!
gan suy yếu tàn phá lá lách, lá lách là căn cứ xuất phát insulin.

Ngày kia trên phi cơ, George ngồi cạnh một cậu bé con, George

đoán ra ngay là cậu bé bị bệnh tiểu đường vì mẹ bé đang nhìn vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.