ĐƯỜNG LÊN NÚI THIÊN MÃ - Trang 12

người ta thay bánh cho chị, và có thế thì chiếc áo dài của chị mới bị ăn bùn
một cách oan uổng như vậy chớ !

Chị Thu Dung tỏ vẻ thán phục :
- Chịu thầy ! Thưởng thêm cho thầy một đĩa sò huyết chấm muối chanh

nữa. Nhưng còn một câu hỏi chót, tại sao thầy lại đoán rằng chị nhờ một
ông taxi thay bánh xe mà không nhờ người khác ?

Sơn cười hề hề :
- Cái này là thầy bói đoán già may ra mà đúng vậy thôi. Em thì chỉ biết

chắc rằng chẳng khi nào các bà lái xe lại chịu mó tay vào cái việc thay bánh
bể. Bàn tay của chị còn trắng bóc thế kia đã chứng tỏ điều đó. Vậy thì chỉ
có cách là chị đi nhờ hay đi thuê. Nhưng chị có thể nhờ ai, thuê ai thay
bánh cho chị ? Phi mấy ông taxi ra thì chỉ có mấy thanh niên nịnh đầm chịu
khó phục vụ cho chị để làm quen. Nhưng số này rất hiếm, nhất là thay bánh
xe vào lúc trời mưa thì lại càng khó hơn nữa. Vinh hạnh bao nhiêu chưa
biết hãy thấy bùn dơ trước đã. Vì vậy em đoán rằng chị chỉ còn có nước
thuê mấy ông lái taxi làm giùm.

Chị Thu Dung cười vang lên ròn rã :
- Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma nhé. Chú giỏi đoán mò lắm, cho chú

trật lấc một lần. Không phải chị nhờ một ông tài xế taxi mà chị “úm” được
hẳn một ông thi sĩ đang đi tìm vần thơ.

Sơn ngạc nhiên nhìn chị rồi vội hỏi :
- Chị ‘úm” thế nào, hả chị ?
- Này nhé, lúc chiếc xe xịt bánh, chị bực quá đi mất. Còn đang loay hoay

tính kế thì ông ta đi bách bộ qua. Trông thấy chị, bỗng ông ta mỉm cười.
Chị cũng phải đáp lễ lại. Thế là ông ấy tới gần và hỏi “Tôi có giúp cô được
gì không ?” Chị nói là bánh xe bị hư, nếu ông thay giùm thì tốt quá. Ông ta
sốt sắng nhận lời. Nghĩ cũng tội, ông ta không quen cả tới việc sử dụng cái
vặn đinh ốc. Chị phải “cố vấn” dùng cái này, vặn cái kia, làm thế này, làm
thế kia, mãi mới tháo được cái bánh xe ra.

- Rồi sao chị biết ổng làm thi sĩ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.