ĐƯỜNG MÒN - Trang 153

15

Với Wild, bóng tối có nhiều loại. Có chỗ đen như mực, khoảng

tối như mênh mông hơn, dày đặc hơn và khó lường hơn lúc ta mới
nhìn thấy. Ngoài những khoảng tối quen thuộc, ở những chỗ khác
ta khó lòng biết màn đêm che giấu, ấp ủ thứ gì.

Giữa đêm khuya khoắt, con tàu dừng bánh. Phải mất một lúc

anh mới biết tàu đang đứng yên. Wild cố không nghĩ đến cái lạnh
đang luồn qua quần áo anh, sờ nắn bộ xương rệu rã của anh.
Cuối cùng, biết không giả vờ được mãi, Wild mở bừng mắt. Đầu
anh nặng như chì như thể có người thừa lúc anh ngủ nhét đá vào
trong. Wild tự nhủ: tại ma túy đấy mà. Anh ngồi dậy, phủi sạn dính
trên má. Vì ngủ trên nền toa chở hàng nên lưng anh mỏi nhừ. Wild
vẫy vẫy bàn tay cho bớt tê. Mặt anh giống mặt giường bừa bộn, nhăn
nhúm. Cánh cửa lùa to bản của khoang hé mở cho ánh ban mai vàng
vọt chui vào. Wild nghe tiếng chim hót. Bóng tối tan dần. Trời
sáng báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Lee cựa mình. Ít nhất hắn chưa chết. Chắc hắn dai sức hơn

mình tưởng. Chẳng biết sống dai có tốt không nữa. Wild gật đầu:

- Dậy rồi à?

Thần sắc Lee nhợt nhạt, không còn sinh khí. Da mặt hắn như

bánh tráng mỏng bọc thịt và xương bên trong. Ngay dưới một con
mắt bị che bởi mái tóc bù xù như tổ quạ của Lee có một vết máu
khô. Thân hình gầy nhẳng của hắn lọt thỏm trong bộ vét rộng
thùng thình ăn cắp trong chiếc xe bị nạn.

Wild bò ra cửa mở he hé để quan sát, đồng thời cố gắng nấp

thật kỹ đề phòng bên ngoài có người. Anh hít vào không khí lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.