ĐƯỜNG MÒN - Trang 151

Wild cố nói to để át tiếng ồn quá lớn:

- Người cậu giết ấy. Tôi không đừng được nên mới hỏi. Tôi cứ

đoán già đoán non, không biết cậu làm thế nào...

Lee trố mắt nhìn Wild vẻ khó hiểu. Anh ta định hỏi khó hắn

chăng? Hắn chợt nhớ lời Marcel nói lúc họ giáp mặt lần đầu hồi
sáu tháng trước: “Tôi nói cậu hay. Sở dĩ loại người như bọn ta sống
được là vì dân thường không ai nghĩ có ta tồn tại trên đời. Ta có
trong phim họ xem, trên báo họ đọc nhưng họ nhất định không tin
đó là sự thật. Hoặc nếu có, họ cũng tin ta ở dạng... nói thế nào cho
đúng nhỉ? ‘Trừu tượng’ mà thôi. Họ nghĩ người ngồi trên xe buýt kia
không thể là lưu manh. Côn đồ, du đãng... giống như ma vậy. Cậu
phải làm sao để mình hơi giống ma một chút. Người ta thề sống
thề chết rằng đã từng thấy ma, thấy thứ này thứ kia của nó; ma
có trong sách báo, ám ảnh đầu óc con người nhưng không ai dám
nói chắc, đúng không nào?”

Hắn nhớ ánh đèn vàng tối mờ trong căn hộ ấy, nhớ dáng ngồi

vắt vẻo của gã Marcel trên ghế sofa màu xanh biển. Hôm ấy gã
mặc áo len màu xám và đi đôi giày vẹt đế. Người gã thoang thoảng
mùi thường thấy ở người già: hỗn hợp mùi của băng phiến và sáp
chải tóc. Hắn nhớ cả thói quen rít không khí qua kẽ răng bịt vàng
của lão Josef đứng gần đó. Sau buổi gặp, Lee bước xuống con
đường ẩm ướt, đứng cạnh bức tường xây bằng gạch đỏ lạnh lẽo và
không hiểu sao toàn thân hắn run cầm cập. Mãi đến giờ hắn mới
biết cảm giác đó báo trước sự hối hận to lớn sau này.

Hắn ngó Wild lục lọi túi kẹo. Anh ta ăn luôn miệng. Đường chảy

ra, dính khắp mấy đầu ngón tay Wild.

- Anh thì biết gì chứ? Nhìn anh kìa, ăn ngấu ăn nghiến như trẻ

con ấy. Có nói anh cũng chẳng hiểu tí gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.