ĐƯỜNG MÒN - Trang 150

Nhìn cảnh đó, Lee không hiểu tại sao hắn nên tin người này.

Wild đã từng chữa bệnh cứu người ư? Chưa chắc. Tuy các cơ được
thả lỏng nhưng Lee lại buồn nôn. Nằm bất động trên sàn, hắn
mặc cho chuyển động và âm thanh của đoàn tàu ru ngủ. Đắm mình
vào nhịp điệu xình xịch, lanh canh thật thú vị biết bao! Vừa nghe
tiếng động, hắn vừa đoán tì vết các loại có thể có trên đường ray
và tà vẹt phía dưới.

Wild dọn giọng:

- Cho tôi hỏi cậu một câu được không?

Lee nhún vai:

- Chắc là được.

- Cậu đối phó với họ... với lão ấy bằng cách nào? Cho tôi biết

cách cậu định xử lý lão xem nào.

- Anh đang nói về lão Josef phải không? Tôi không định xử lý gì

lão cả....

Chuông kêu reng reng cảnh báo lúc tàu đi ngang qua chỗ hai

tuyến đường sắt giao nhau. Đèn hiệu đỏ nhấp nháy. Wild chợt
lúng túng:

- Không, không phải thế.

- Vậy anh đang nói đến ai?

- Cậu làm gì cái người... bị chết ấy?

Lee liếm cặp môi khô nẻ. Một góc trong con người hắn chông

chênh, chao đảo:

- Cái gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.