ĐƯỜNG MÒN - Trang 148

ấy của xác chết hắn bỏ lại trên bãi cỏ ven đường. Nếu hắn còn
mặc bộ này thì bao lâu sau chất vải mới ngấm mùi của hắn? Mãi
sau, hắn mới tâm sự tiếp:

- Tôi không định làm thế này. Trước đó, tôi đảm trách mấy vụ

nhỏ, như thu tiền bảo kê chẳng hạn. Toàn thứ vớ vẩn. Suốt ngày
chạy quanh thế thôi. Vụ này khá... bất ngờ. Mấy tháng trước, tôi
vừa ra tù đã quen ngay họ. Thực ra, tôi chỉ gặp Josef là chính. Họ cho
tôi công ăn việc làm. Cũng tại tôi gần như tứ cố vô thân, không
biết nương tựa vào ai.

Cơ thể hắn nặng nề dần. Lee không còn cảm thấy gì, chỉ

muốn im lặng, không muốn suy nghĩ gì hết.

- Vậy tiền này của ai? Theo tôi hiểu thì không phải của cậu.

Lee không nói, lặng ngắm chiếc cặp táp cũ mèm. Trời tối như

bưng khiến hắn dễ thú nhận hơn:

- Giờ nó là của tôi. Tôi lấy của một người tên là Stella. Nghề

xiết nợ là thế. Lấy tiền của lão già lúc trước vay của người ta. Đơn
giản thế thôi. Hình như lão vay để cá cược. Tôi không định mang
tiền về cho bọn chúng. Chúng bảo chỉ việc lấy tiền rồi đi ngay,
nhưng tôi lại bị một mụ tóc vàng bắn thủng bụng. Nói thật là tôi
không hiểu mô tê gì cả. Nhưng giờ tôi sẽ trốn. Phải về nhà thôi. Dẫu
biết chẳng nhiều nhặn gì cho cam, nhưng... tôi cũng không cần
nhiều tiền. Anh không biết chứ lũ người ấy hung tợn lắm (Lee
ngượng ngập thở dài). Tôi không trốn chỉ vì số tiền mọn này.
Sống được là may lắm rồi.

- Phải, cậu gặp may đấy.

Toa tàu chở hàng giật về phía trước. Giống gã què, nó ngừng lại,

lắc lư vài cái rồi ngưng, sau đó chạy tiếp. Mỗi chuyển động đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.