ĐƯỜNG MÒN - Trang 137

tốt biết mấy. Hắn chỉ cần đến một nơi khác, nơi nào cũng
được, miễn là không phải nơi này.

Một con chuột cống đen xì, ướt nhẹp bò qua đống đá gần đó.

Con vật dừng lại, nhìn hắn dò xét như thể muốn ghi xương khắc
cốt vị trí hắn đang đứng trước khi cuống cuồng chạy tiếp. Trông
nó như muốn bảo: “Coi chừng! Khi nào tạnh mưa, tao sẽ trở lại tìm
mày!”
Chẳng lẽ hắn sẽ chết gí ở sân ga tồi tàn này, bên đoàn tàu
cùng ống khói phả đầy hơi nước cạnh hàng cây còi cọc này ư?

Sau hồi còi tàu ngân vang, một đoàn tàu chạy ngang qua trông

quái dị như con rồng sắt uốn lượn. Đứng sát hàng rào, Lee thấy
rõ hành khách đang sắp xếp cho một hành trình dài. Họ nhón
chân nhét áo khoác, túi xách lên kệ cao quá đầu. Vài người mỉm cười
vui sướng và vẩy dù cho khô. Chắc bên trong nóng sực và ấm cúng
lắm. Một cậu bé mặt bầu bĩnh trố mắt nhìn ra cửa sổ, giống mặt
trăng đứng hoài một chỗ. Nhưng nếu có tình cờ nhìn thấy Lee qua
màn mưa phùn mờ mịt, nó cũng chẳng nói gì. Em bé may mắn này
chắc được cha mẹ cho đi chơi xa.

Lát sau, Wild quay lại thở dốc:

- Đưa tôi ba trăm đô la.

Lee giãy nảy như đỉa phải vôi:

- Cái gì?

- Phải có tiền mới lên tàu được. Đưa đây nhanh lên. Mấy phút

nữa tàu chuyển bánh rồi.

- Những ba trăm cơ à?

- Tôi không mua vé. Tôi ‘mua’ đặc ân. Nào đưa đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.