ĐƯỜNG MÒN - Trang 171

16

Như hai tên lính thất trận, Wild và Lee rời sân ga, lết trên con

đường đất. Bị ảo giác, Lee nghe văng vẳng tiếng đồ da kêu cót két,
tiếng hàng trăm người thở hào hển. Màn mưa phùn dày đặc thêm
lúc nào không hay. Tuy không nói nhưng cả hai đều ngầm thống
nhất về hướng đi. Thoảng hoặc, Wild lại ngoái đầu nhìn sau lưng.
Lee biết anh sốt ruột vì họ đi quá chậm. Anh luôn miệng giục:

- Nhanh lên nào. Nhất định phải đi tiếp. Mình chết dí ở đây

mất.

Lee nắm vạt áo khoác của anh:

- Đây là đâu? (hắn thều thào rồi ráng nói to hơn) Ta đang ở

đâu thế này?

Món tóc đen bết trên trán hắn. Mùi đồng chua chua từ vết

đạn ngấm khắp cơ thể hắn và làm miệng hắn nhạt thếch. Hắn
ngờ nghệch lép nhép miệng cố phân tích vị khó chịu ấy. Nó có vị
thuốc nổ, vị máu và sắt thép: vị của sự bạo tàn. Hắn nhổ bọt mãi
cho đến khi cổ họng bỏng rát nhưng mùi ấy vẫn bám riết lấy
hắn. Nó ngấm vào hai hàm răng và cả xương hàm. Hắn hình dung
lão Josef đang lồng lộn, lùng sục, đuổi gấp phía sau.

Wild an ủi:

- Đừng lo. Tôi sẽ chăm sóc cậu.

Anh dìu hắn đi từng bước và kinh hoảng vì người hắn nhẹ bỗng,

mềm như bún. Thế mới biết máu trong người bình thường có
khối lượng không nhỏ. Anh tưởng nghe được tiếng xương trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.