ĐƯỜNG MÒN - Trang 174

- Xin lỗi anh. Tôi không chủ tâm đẩy hai ta đến hoàn cảnh này.

Tôi rất tiếc.

Tiếng Wild thì thào sát bên tai hắn:

- Thôi nào. Ta gần đến đích rồi. Ráng đi thêm một đoạn nhé.

Không xa lắm đâu.

Lee chỉ ước giá được cuộn mình ngủ thiếp đi với tiếng nói khàn

khàn ấy bên tai. Hắn cố quay sang nhìn mặt Wild nhưng chỉ làm
cả hai suýt ngã. Wild khích lệ:

- Tốt rồi. Sắp đến nơi rồi. Tôi thuộc đường mà. Chỉ lát nữa ta

sẽ về đến nhà.

Họ bước tiếp. Chiều dần qua, chuẩn bị nhường chỗ cho màn

đêm. Tiếng động vẳng đến tai Lee không đến gần cũng không lùi
xa hơn. Hình như nó không bắt nguồn từ một thứ nhất định mà lơ
lửng trong không khí. Hắn mong sẽ thấy một thứ gì đó hiện ra từ
khoảng xa mịt mù: chẳng hạn một máy cày hoặc xe tải. Hay đó là
tiếng đoàn tàu chở họ đi đêm qua?

Nhưng tịnh không có gì.

Bầu khí quyển nhẹ bẫng, mong manh. Cơn mệt mỏi chụp xuống

người hắn còn đi kèm với một thứ nữa. Một cảm giác còn nặng nề
hơn gấp bội trỗi dậy từ góc kín trong tâm hồn hắn: nỗi tuyệt vọng
cùng đứa em song sinh: hy vọng. Hắn gỡ bàn tay nắm chặt của
Wild, ôm ngang người và từ từ quỵ xuống đất. Dù trời mưa, nền
đất ở đây vẫn cứng và thô ráp. Sỏi và đá dăm đâm sâu vào hông và
lòng bàn tay, hai điểm đỡ cho toàn bộ sức nặng cơ thể hắn. Lee giơ
bàn tay lên nhìn: dưới ánh chiều trắng nhờ, máu bao lấy bàn tay
đỏ sậm lại. Mặc kệ cơ thể tàn tạ, máu vẫn ‘tuồn’ ra ngoài, thấm
xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.