ĐƯỜNG MÒN - Trang 177

Cô gái vẫn không rời mắt khỏi hắn. Giọng nói đều đều của cô

hơi khàn:

- Làm bằng da chứ bằng gì?

- Da khác hẳn mọi thứ khác đúng không em?

- Phải. Chẳng giống thứ gì.

- Vậy, da chỉ là da thôi ư?

Cô nhún vai:

- Nói chung toàn tế bào và thêm thứ gì có trời biết.

Thật kỳ diệu, thật khó tin. Lee nằm nghiêng, cánh tay trái

chống lên, bàn tay trái đỡ đầu hắn. Hình như cơ thể cô tự phát
sáng. Dù đèn tắt hết, ánh sáng bên ngoài không lọt được vào hắn
vẫn thấy da thịt cô gái sáng lên, nhất là nơi hai gò bồng đảo ngả
sang hai bên. Lồng ngực cô phập phồng. Thậm chí Isobel không
phải tên thật của cô, hắn cũng không để tâm.

Dưới xương hông cô gái có vết sẹo kéo dài đến chỗ cao hơn cạp

quần tí chút. Hắn cho cô xem sẹo của mình, giải thích rằng hồi
bé hắn bị tai nạn xe hơi. Chỉ mình hắn may mắn sống sót, còn
bố mẹ đều tử nạn. Cô gái chẳng nói gì. Lee đoán có khi cô còn
không để vào tai lời tâm sự của hắn. Lee quay mặt đi, tự nhiên thấy
toàn thân rã rời.

GGG

Wild đổi tư thế ngồi trên ghế băng bằng gỗ cứng quèo. Xe

ngựa đi ngang qua một thị trấn nhỏ hay làng mạc gì đó. Nhà ở đây
thấp lúp xúp nằm rải rác và một nhà thờ trên đồi. Không gian
ngột ngạt, mờ tối. Ánh sáng trắng đục lọt qua cửa sổ. Đâu đó vang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.