ĐƯỜNG MÒN - Trang 226

Wild khoát tay chỉ tô xúp:

- Nên ăn một tí đi. Sau mấy ngày vừa rồi, cậu ăn vào sẽ khỏe

hơn. Cố gắng một chút, vết thương sẽ mau lành. Giữ gìn sức khỏe
không thừa đâu.

Thấy Lee không trả lời, anh dựa hẳn lưng vào ghế, xoa tay kể:

- Phiên tòa xử tôi ấn định vào tuần trước. Đáng lẽ tôi phải đến

trả lời thẩm vấn, nghe cáo trạng, nhưng tôi không chịu nổi bị bêu
riếu thế. Tôi không còn mặt mũi nào đến đó nữa nên tôi bỏ trốn.
Nhà tù là nơi... nói chung tôi không có gan đương đầu với thảm họa
ấy. Phải nói là hèn nhát mới đúng. Mọi người đều quay lưng với tôi.
Cả vợ, cả bạn bè thân thiết cũng tránh tôi như tránh con hủi. Đúng
là đòn trời giáng mà.

Wild đưa nắm tay lên che miệng ho khẽ, đoạn cúi xuống dùng

ngón tay ướt chùi mũi giày đen đã sờn dính đất. Một quãng im lặng
dài theo sau:

- Trước tôi là bác sĩ đa khoa. Thâm niên cao, giàu kinh nghiệm.

Bệnh nhân của tôi hay mắc các chứng thường gặp ở vùng ngoại ô,
không có gì đặc biệt. Hàng ngày tôi bó bột cho trẻ em gãy tay, tiêm
chủng hoặc chữa chứng viêm khớp cho các bà các cô. Nói chung hồi
ấy tôi sống khỏe. Tiền nhiều, chỉ tội hơi buồn chán. Lúc đầu
chỉ là chút moóc phin để thay đổi cảm giác một tí. Tôi chỉ định thử
một lần cho biết nhưng rồi lần này nối tiếp lần khác cho đến
khi nhận thấy mình mất tự chủ thì đã muộn. Tiến trình nghiện
diễn tiến rất nhanh. Chỉ khoảng hai tuần sau, tôi bắt đầu sổ
mũi, đau mình mẩy, cáu gắt om sòm và gần như không thể sống
thiếu thuốc. Mà thuốc thì luôn có sẵn (Wild im lặng nhún vai.
Ngón trỏ phải của anh bấu sâu vào lòng bàn tay trái). Tiện thế là
cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.