ĐƯỜNG MÒN - Trang 228

Anh chụp hai bàn tay thật chậm vào nhau tạo nên âm thanh

giống tiếng vỗ tay nho nhỏ. Mắt anh nhìn cắm xuống bàn:

- Thì thằng bé, nó là con trai, bị cơn co thắt của bà mẹ bóp

nghẹt. Nó chết vì ngạt thở.

- Chết thật.

- Phải, ngay trong phòng ngủ của họ. Trước cảnh đó, ai cũng khóc.

Giờ cậu hình dung ra chưa? Chưa hết, trong lúc Frank ôm mặt kinh
hoàng thì tôi lại hỏi cậu ta... năm đó Frank mới hai mươi tám tuổi, có
khi còn trẻ hơn... rằng: “Tôi nên làm gì nhỉ?” Trong tay tôi, đứa bé
đỏ hỏn như mèo con mới đẻ. Xe cứu thương đến, các bác sĩ tiếp
nhận từ đó. Còn tôi bị đuổi như đuổi gà, bảo tránh đường cho họ
làm... Nhưng đứa bé không qua được. Thật khủng khiếp. Đến bây
giờ tôi cũng không tin mình có thể hỏi câu đó. “Tôi nên làm gì nhỉ?”.
Không tin nổi!

- Không gì tệ hơn một ca hài nhi tử vong. Cậu biết không, thằng

bé là con đầu lòng. Sau đó, hôn nhân của họ không thể vãn hồi.
Frank và Louise li dị. Có thể nói họ mất đi niềm vui sống. Đôi khi,
sau cái chết của người thân, gia đình tan hoang còn hơn bị trúng
bom. Cuộc sống của mọi thành viên gia đình đều bị đảo lộn. Một
gia đình bị hủy hoại. Tình nghĩa vợ chồng không còn nghĩa lý gì nữa.
Một thành viên mới chào đời... đáng lẽ phải là niềm vui to lớn nhất
trong đời họ. Nói thực với cậu, tôi sợ gặp lại Louise và Frank còn hơn
sợ ở tù. Thể nào chẳng có mặt họ. Ý tôi là ở tòa ấy. Tưởng tượng họ
ngồi trong phòng xử án, nghiền ngẫm về sự cố đêm ấy...

Tự nhiên Lee thấy tội nghiệp Wild, như thể hắn vừa vô tình gợi

lên một chuyện riêng tư bất thường. Nhưng giả sử Wild mong một
lời nói cử chỉ an ủi từ hắn, Lee cũng chịu, chẳng biết nói gì.

- Anh nghĩ sẽ mất mấy năm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.