Tiếng giống trẻ con khóc lâu lâu lại dội lên. Nếu xét về mặt
nhịp điệu thì không thể gọi đó là tiếng người. Len lỏi trong mảnh
vườn trước nhà, Wild chúi đầu dưới những cành cây thấp, thứ anh
cảm thấy thay vì nhìn thấy. Lá khô vương đầy tóc anh. Sau một
hồi len lỏi, anh đứng im phăng phắc trên thảm cỏ ướt đẫm sương
đêm nhưng tuyệt nhiên không thấy âm thanh nọ. Ở đây chẳng có gì
lạ. Đứa bé, hoặc thứ gì gây tiếng động, không hiện hữu ở chỗ này.
Sau một, hai phút hoặc lâu hơn, Wild theo đường cũ về sau nhà.
Ở
đây, tiếng kêu nghe rõ hơn. Âm thanh nghèn nghẹn của nó khiến
Wild đoán nó phát ra sau một vật gì. Anh xoa xoa hai tay cho ấm
rồi bước tới. Hình như khu vườn cũng biết đến sự hiện diện của
anh. Trong kén tằm, hốc cây và cả những chỗ cao ráo như mái
hiên, dọc ống máng có hàng ngàn cặp mắt nhỏ xíu chớp chới. Giờ
chân anh lạnh cứng, ướt át, tê dại. Anh nín thở, chú ý nghe. Nó đó,
cái âm thanh nhỏ xíu như tiếng rên ai oán lại xuất hiện.
Anh đi vòng ra sau khu đất chỗ cây cối um tùm nhất. Dù đã
nằm dưới ba tấc đất, Sherman cũng sợ dúm người nếu thấy
cảnh này. Hồi còn sống, ông thích nhất là chiều Chủ nhật được
lang thang quanh chỗ ông gọi là ‘vương quốc riêng’ này. Sherman
vừa nhổ cỏ, xén tỉa cây cối vừa nói chuyện một mình về những đề
tài ưa thích. Lá rụng ướt sũng bị dẫm bẹp như bánh mì nhúng nước
dưới hai bàn chân trần của anh. Khoảng đất này cao, bằng phẳng
hơn chỗ khác. Ở đây có một sân gạch nhỏ phủ rêu xanh. Khi nào giải
quyết xong vụ này, khi mọi việc đã đâu vào đấy, thể nào anh cũng
đi tìm mộ Sherman. Dù chẳng biết tâm sự gì với ông nhưng anh vẫn
sẽ đến. Người đi viếng mộ làm gì, anh sẽ làm thế ấy. Anh sẽ
khóc, khấn cầu hoặc có khi chỉ ngồi bên ông thật lâu hệt như ông
đã từng ngồi chăm sóc chuyện trò với anh suốt bao đêm trường.
Giờ tiếng kêu đã rõ. Nó thảm thiết, ai oán đến cháy lòng. Wild
đoán chắc có cô nữ sinh nào ‘trót dại’ và sau chín tháng mười ngày