ĐƯỜNG MÒN - Trang 233

áo sơ mi và quần dài. Như bóng ma, anh đi qua nhà, theo hành lang
hẹp có trải thảm. Wild nghe tiếng chân anh bước loạt soạt. Theo anh
đoán, tiếng kêu từ ngoài vườn vọng vào. Ra đến bếp, Wild đứng
sát cửa hậu nghe ngóng.

Không khí bên ngoài trong lành, mát mẻ. Wild ghé mắt nhìn ra

khu vườn tối om. Lần trước anh đến đây, chỗ này còn ngăn nắp
sạch sẽ. Ghế băng và ghế tựa bài trí dưới mái hiên rợp bóng mát
như mời gọi anh đến ngồi. Nhưng bây giờ, nó xiêu vẹo và hoang
tàn. Nó giống khu phố bị bỏ hoang lẩn dưới mạng dây leo và cỏ dại
um tùm đi kèm mùi kì dị thường thấy ở những nơi nhà cửa phải
nhường chỗ cho thiên nhiên hoang dại. Wild nhận biết được sự hỗn
loạn dưới màn đêm qua tiếng sột soạt, tanh tách và tiếng kêu líu
ríu của muôn vàn sinh vật nhỏ bé chạy qua chạy lại.

Cứ để cửa mở, Wild co ro bước lên bậc thềm sau nhà trơn trượt.

Theo bản năng, bàn chân trần của anh cố bấu vào gạch ẩm mong
đứng cho vững. Rêu nát bét dưới chân anh. Không gian thoảng mùi
cây phong lữ và mùi hoa thường xuân thơm ngát. Hít vào làn khí ẩm
tràn đầy lồng ngực, Wild tiếp tục căng tai lắng nghe nhưng chẳng
thấy gì. Đêm vẫn thanh bình, tĩnh mịch như nó vốn phải thế. Vừa
định quay vào nhà, Wild lại nghe tiếng ấy dội lên.

Vừa sốt ruột gãi mũi, anh vừa tính đến chuyện gọi Lee dậy. Wild

nín thở chờ, cố nghe cho rõ. Chỉ có tiếng tim đập thình thịch, đưa
máu chảy rần rật khắp người. Wild nghiêng đầu đoán thứ âm
thanh giống trẻ con khóc ấy phát ra từ đâu. Khu vườn trải rộng
đến mặt trước căn nhà gỗ và bọc lấy mặt phía đông của căn nhà.
Wild lần theo đường mòn trong khoảnh vườn men theo sườn nhà
ấy. Hai bàn chân chân trần thỉnh thoảng nghiến nát vài con bọ.
Chốc chốc, mạng nhện dính nhằng nhằng lại ụp vào mặt anh. Cả
thế giới của khu vườn âm thầm lo việc riêng của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.