ĐƯỜNG MÒN - Trang 244

sữa thì làm ăn gì”. Nhìn bộ dạng kia, không thất vọng mới là lạ. Lee
nuốt khan. Cục yết hầu ở cổ hắn chạy lên chạy xuống.

Hắn có giống bố mình hồi ông trạc tuổi hắn bây giờ không

nhỉ? Hay hắn giống ông nội? Mọi người thường bảo cằm hắn
giống cằm ông y đúc. Chẳng biết họ nói thật hay giả vì cả ông lẫn
bố đều đã chết cả. Lee cố nhớ tấm hình chụp ông nội nhưng vô
vọng. Có thể ông trong hình chụp người mặc quần áo bảo hộ, đội mũ
trắng đứng dựa vào căn nhà bằng gỗ, hoặc trong hình cưới đen
trắng có cô dâu chú rể nắm tay nhau trên bậc tam cấp nhà thờ
dưới cơn mưa hoa giấy.

Hồi làm trong xưởng in, ông Tom, cha của Lee gặp bà Jean, sau

này là vợ ông và mẹ Lee. Hắn nghe kể bà ngoại đa nghi của hắn có
lần chộp ngón tay của ông Tom đem so với dấu vân tay in trên váy
của con gái bà. Về sau, lúc bà ngoại mất đã lâu, ông bắt chước mẹ
vợ lưng còng chạy quanh bếp la rầm trời: “Phải vân trên ngón cái
của thằng Tom đây không?”
Lee không gặp bà bao giờ, thậm chí tên
bà ngoại hắn còn không nhớ. Mọi chi tiết về bà ngoại, hắn phó
mặc cho lịch sử trông nom!

Đến tuổi hắn, nhớ về người trên và thông cảm vì họ cũng từng

chịu đau khổ như bao người bằng xương bằng thịt khác, âu cũng là
một cách tha thứ vậy. Liệu có người đã khuất nào tiên liệu được giây
phút này và đoán trúng rằng một ngày nào đó, hậu duệ của họ sẽ
đứng trước gương trong căn nhà lạ nghĩ về họ, nhớ thương họ và ước
mọi việc trong quá khứ đừng bao giờ xảy ra? Tim hắn nhói đau. Cha
hắn quá cứng rắn nên không bao giờ hối tiếc, nhưng còn mẹ
hắn? Hình ảnh hắn nhớ nhất về mẹ là bà khoanh tay trước ngực,
nụ cười run rẩy trên môi.

Khi mới lên sáu, bảy tuổi, Lee bị giấc mơ sau này làm thủy thủ

rong buồm ra khơi ám ảnh. Chiều con, ông Tom mua nhiều sách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.