ĐƯỜNG MÒN - Trang 247

Wild hết nằm lại ngồi. Anh lần ra mép giường nhún nhảy để

nghe tiếng lò xo kẽo kẹt. Wild nằm ở tư thế nào cũng không thấy

n. Thân xác trời đày của anh đau nhức khắp nơi, chỗ nào cũng như

kim châm nhức buốt. Nó như tấm bọt biển thấm đẫm sự khổ ải.
Anh thoáng nghĩ: kiểu đau này chỉ đến một lần trong đời dù mình
có sống đến hai trăm tuổi, hay cả ngàn tuổi cũng thế thôi. Trong
lúc đau đớn, ý nghĩ phải sống quá lâu khiến Wild bật lên tiếng kêu
than.

Nhiều năm trước, Wild thử cai nghiện không chỉ một lần. Thậm

chí, trước cả sự cố ở nhà Frank và Louise, anh đã tìm cách thoát khỏi
sức cám dỗ của ma túy. Lần đầu thấy anh dùng moóc phin, Jane
hoang mang và giận dữ đúng như anh dự đoán. Khuya hôm ấy, họ
đối diện nhau qua bàn ăn trong bếp và nói chuyện thẳng thắn.
Lúc ấy Alice còn bé, chừng sáu bảy tuổi và nhờ thế vợ chồng họ
còn có thể giấu không cho bé biết về cuộc hôn nhân đang dần
rạn vỡ.

Jane thì thào vào ống nghe, gọi điện đến nhiều nơi rồi lái xe

đưa anh đến một trung tâm cai nghiện ở ngoại ô sặc mùi thuốc sát
trùng và có bầu không khí nặng nề. Wild cảm giác mình phải nâng
cả một góc địa cầu. Nào điền vô số mẫu giấy tờ, nào thử máu liên
miên, nào giường bệnh bọc vải tráng nhựa dẻo... Ở đó, người ta vừa
nghiến răng vừa nói chuyện trong lúc bàn chân lắc liên hồi. Họ
yêu cầu anh kể về quá trình dùng ma túy, hỏi anh có dùng chung
kim tiêm bao giờ chưa và liều lượng của anh là bao nhiêu.

Một đêm nọ, ngồi cùng nhân viên xã hội trong phòng đợi (chắc

chị ta thấy chuyện của Wild đặc sắc hơn bộ sưu tập những câu
chuyện về tuổi thơ bị ngược đãi và vô số tổn thương tinh thần bị
che giấu), anh chủ động kể:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.