ĐƯỜNG MÒN - Trang 310

34

Con ngựa bị buộc vào xe trên lối đi phủ đầy tuyết. Hai luồng

hơi phụt từ hai lỗ mũi nở nang. Đầu cúi gằm, hai bên sườn giật giật.
Lâu lâu, nó đá mạnh chân, hất tung tuyết tích tụ ở khuỷu chân. Nó
nhìn lên, lắc đầu khịt khịt khi thấy Lee lảo đảo chạy lại gần.

Lee chưa bao giờ đến gần ngựa, chạm vào nó lại càng không.

Con gì to lớn quá chừng. Hình như ngựa đã già, bờm nó có dải lông
trắng. Móng ngựa nứt nẻ, như củi khô. Hắn dè dặt áp bàn tay lên
da ức màu nâu mượt như nhung của ngựa. Ấm áp quá. Ngựa vừa là
vật sống, vừa là lò sưởi sinh học to lừng lững.

Dù Lee không biết chính xác phải làm gì nhưng ít nhất con

ngựa cũng sẽ đưa hắn đi khỏi đây. Muốn vội chóng lên, hắn nhìn
vào cặp mắt to tướng có hàng mi dày và dài. Con vật nhìn hắn vẻ
không thèm quan tâm.

- Mày tên gì vậy? Tên mày là gì, hả con ngựa già?

Hắn phủi tuyết bám trên bờm và lưng ngựa:

- Đừng lo. Hai ta sẽ ổn cả. Giờ tao mày đi nhé. Đến nơi ấm áp

này, có cỏ tươi và cây non này. Đi nào.

Tay nắm sợi dây da, hắn dẫn con ngựa đi gần hết một vòng

tròn lớn cho đến khi hướng mặt ra ngõ. Lả người vì đau, hắn quăng
cặp lên xe, khó nhọc trèo lên theo, cầm dây cương và chặc lưỡi giục
ngựa. Dù không dám xem vết thương nhưng hắn vẫn thấy mạng
sườn ấm và ướt đẫm. Cúi đầu dưới màn tuyết rơi dày đặc, hắn
nhét hai bàn tay tê cóng dưới nách cho ấm. Xe lăn bánh trên con
đường lổn nhổn. Ngồi trên ghế gỗ, mỗi lần xe xóc nảy hay lắc lư,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.