ĐƯỜNG MÒN - Trang 81

cố moi óc nhớ câu đe dọa ghê gớm nhất hắn từng ‘sáng tác’). Tôi
sẽ tìm giết bố mẹ các người, nghe rõ chưa đấy? Hãy coi như hai
người chưa đến đây bao giờ.

Chàng thanh niên gật lia lịa. Lee thôi không gí súng vào mái tóc

bạch kim của cô gái. Cô ta vẫn ngồi lom khom thêm vài giây rồi
cuống cuồng đứng dậy chạy về với anh trai. Giờ cô mới dám khóc
to. Hai người họ biến mất sau ánh đèn pha. Chiếc xe khởi động,
lăn bánh trên lề đường trải sỏi và phóng vọt đi. Lee lắng nghe
tiếng xe tắt dần cho tới khi không gian tĩnh lặng một lần nữa bủa
vây họ.

Biết Wild đang trừng mắt nhìn mình nhưng Lee coi như không

biết. Hắn quay mặt nhổ bọt rồi xách túi lấy từ xe bị tai nạn, đoạn
lảo đảo sang đường. Chiếc túi đập vào chân hắn theo từng bước
chân. Quăng túi vào ghế sau của xe Wild xong, hắn chui lên ghế
trước ngồi. Hoàn toàn đã trở thành tự động tính, hắn lập tức kiểm
tra chiếc cặp tiền tất nhiên chưa ai đụng tới. Tiền, tiền, tiền.
Cơn đau như muốn kéo gập người hắn.

Mãi rồi, Wild cũng vào ngồi sau vô lăng:

- E rằng ta chẳng đi được đến đâu.

Nghe giọng nói, Lee biết anh rất thất vọng. Hắn nhìn thẳng

phía trước. Wild đặt tay lên vô lăng, ngồi lặng đi giây lát rồi mới
xoay chìa khóa, chầm chậm đưa xe ra mặt đường nhựa. Tuy nhiên,
ngay tức khắc anh phải đạp phanh, thắng két. Trên khoảng đường
trống ngay trước mặt họ có sáu điểm sáng lơ lửng ở độ cao ngang
ống chân. Chúng vốn là mắt gắn chặt vào ba thân hình béo tròn,
phủ lông màu sẫm.

Ba con chó đứng ỳ ra, ngó họ lăm lăm. Tiếng gầm gừ của chúng

bé đến nỗi lẫn vào tiếng động cơ xe. Dù chiếc xe sẵn sàng tông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.