ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 192

dù là ngữ điệu hay nội dung cũng đều ôn hòa có chừng mực, làm Lạc Táp
rất thoải mái.

Bọn họ nhắc tới chuyện nhảy dù, Phó Duyên Bác nói ngày nào đó có

cơ hội cũng sẽ đi trải nghiệm lại loại cảm giác này một chút.

Lạc Táp tò mò: "Anh cũng thích nhảy dù sao?"

Phó Duyên Bác: "Không phải thích, là lúc trước huấn luyện trong

quân đội có nội dung nhảy dù trên cao, đã nhiều năm không nhảy rồi, cũng
rất muốn nhớ lại cảm giác khi đó."

Lạc Táp nói với anh chờ khi nào anh rảnh rỗi có thể đến câu lạc bộ

nhảy dù ở Thạch Gia Trang kia cảm thụ lại một chút, Phó Duyên nói đồng
ý, nói hôm nào rảnh sẽ rủ cô cùng đi.

Sau đó bước chân của cả hai càng ngày càng chậm lại, đề tài trò

chuyện cũng không còn câu nệ gò bó nữa.

Nói rất nhiều, trời nam đến đất bắc, từ công việc đến sở thích.

Mà anh vẫn luôn trước sau lịch sự, khiêm tốn, ở cạnh anh, Lạc Táp có

loại cảm giác thoải mái như quân tử chi giao đạm nhược thủy.

Không giống như khi đi cùng Tưởng Mộ Tranh, anh ta luôn cố ý vô

tình trêu chọc cô, quá đáng nhất chính là dám ôm cô lên.

Cô khó hiểu, sao tự nhiên lại nghĩ đến cái tên ngu xuẩn kia không biết.

Vội vàng dừng lại suy nghĩ.

Mà lúc này Tưởng Mộ Tranh đã chạy xong 10km, mồ hôi ướt đẫm,

giống như vừa bước ra từ bể bơi, anh ngừng máy chạy bộ tự nhiên rùng
mình một cái, rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.