ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 228

Cô ngước mắt nhìn lên, Tưởng Mộ Tranh đã ngồi xổm xuống bên

cạnh cô, nhìn thẳng vào cô.

"Lạc Lạc." Tưởng Mộ Tranh nói, tay anh chạm vào mu bàn tay cô.

Lạc Táp giật mình rút tay về: "Không phải anh nói sẽ đi à? Hiện tại là

có ý gì!"

Tưởng Mộ Tranh: "Đúng, vừa rồi anh đã đi rồi."

Anh ho nhẹ hai tiếng: "Bây giờ đã trở lại."

Lạc Táp: "..."-_-

Còn có thể như vậy nữa sao???

Tưởng Mộ Tranh vẫn nói câu kia: "Lạc Lạc, anh thích em."

Vừa rồi ở trong phòng, anh lại nghiêm túc suy nghĩ, anh thật sự thích

cô.

Không hề dối lòng, càng không tự lừa mình dối người.

Nhiều năm như vậy, người phụ nữ duy nhất làm anh tức giận chính là

cô.

Cả ngày để ở trong lòng, chuyện gì cũng đều nghĩ cho cô, chỉ có cô.

Có lẽ từ lần đầu tiên cô xuất hiện trong tầm mắt anh, thì cô đã không

giống với những người phụ nữ khác, nếu không, lấy tính cách của anh, anh
sẽ không cùng cô nói nhiều như vậy rồi trêu chọc cô, biến bản thân giống
như một kẻ lưu manh phóng túng không kiềm chế được.

Sau một lúc lâu, Lạc Táp lấy lời anh từng nói ra trả lại cho anh:

"Không phải trước đây anh đã nói, cho dù chúng ta có gặp nhau 18 lần một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.