Vì thế cô sẽ không dễ dàng trao nó cho ai.
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, mở miệng trước: "Lạc Lạc, nếu em nói
không thích anh, anh sẽ đi ngay lập tức."
Đôi mắt anh chăm chú nhìn cô mắt cũng không nháy một cái.
Lạc Táp đối mặt với anh, hơi chút do dự, nhưng vẫn nói thẳng: "Tôi
không thích anh."
Tay Tưởng Mộ Tranh cứng còng,nắm lại rồi lại buông ra, đứng thẳng
dậy, anh xoay người đi về phòng mình.
Lạc Táp thở ra một hơi dài, che lại trái tim đột nhiên đập nhanh của
mình. Cảm giác như nó đang nghẹn lại, như có thứ gì đó muốn tràn ra, rồi
lại cảm thấy mất mát.
Cô nhìn về phía cửa phòng ngủ của anh.
Sau này phải ở chung thế nào đây?
Trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen trộn lẫn, không biết nên làm gì để
ổn định lại.
Đột nhiên bị thổ lộ tình cảm trực tiếp như vậy, vài phút sau, cô vẫn
chưa thể bình tĩnh lại.
Lúc này, cửa phòng ngủ của anh được mở ra từ bên trong, cô nghe
tiếng nhìn qua, Tưởng Mộ Tranh bước tới, mặt không biểu tình gì khác lạ.
Lạc Táp ngồi xếp bằng hai chân trên sofa, không nhìn anh, tỏ vẻ trấn
định cầm điện thoại lên nhìn, chỉ là làm thế nào đi nữa cũng không tập
trung chú ý vào điện thoại được, tiếng bước chân anh đã tới gần.