ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 225

Tưởng Mộ Tranh chỉ chỉ vào ngực trái của mình, giọng nói trầm thấp:

"Nơi này, bắt đầu từ tối hôm qua, khi em đi xem mắt cho đến tận bây giờ,
vẫn luôn khó chịu."

Nói chính xác hơn, là bắt đầu từ tối hôm qua anh khi đi với cô đến nhà

hàng và nhìn thấy Phó Duyên Bác, trong long liền không rõ là tư vị gì nữa.

Anh đã tận lực phớt lờ cái cảm xúc không rõ này.

Tình yêu chính là thứ mà anh không muốn chạm vào, sẽ làm người ta

mất đi lý trí cơ bản, mà anh còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Cho nên ngay trong bữa cơm, anh đã tìm một cái cớ rồi rời đi.

Vốn dĩ là muốn mắt không thấy tâm không phiền, nhưng lại hoàn toàn

thất bại.

Về nhà chạy bộ để không nghĩ đến nữa mà vẫn vô cùng buồn bực, nơi

nào đó trong lồng ngực lại cảm giác đau nhói, như là bị cái gì đó đâm vào
tim tạo ra một lỗ hổng, giống như có rất nhiều mũi kim đâm vào.

Nhưng cô lại còn cố tình xát muối lên miệng vết thương, còn nói rằng

cảm thấy Phó Duyên Bác tốt.

Lạc Táp nhìn lướt qua vị trí mà anh chỉ, cô có ngốc cũng nghe hiểu

được lời anh nói, nhưng cô vẫn không nhịn được mà trêu chọc anh: "Tôi
nhớ rõ vợ của tứ ca chính là bác sĩ, anh đi tìm chị ấy khám thử xem sao,
nên tiêm thì tiêm, nên dùng thuốc thì dùng thuốc, tôi chỉ xử lý được chuyện
không tuân thủ quy tắc giao thông, còn bệnh trị không được!"

Tưởng Mộ Tranh: "Anh không cần em chữa trị, chỉ cần em không ở có

liên quan gì với người xem mắt kia nữa thì bệnh của anh sẽ tự động ổn
thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.