ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 335

Bởi vì cô là người có cái tôi cao nên anh liền làm bộ như không biết

gì.

Lạc Táp chớp chớp mắt, thì ra anh không biết gì, cô cũng không hề

muốn anh biết.

Đâm lao phải theo lao: "Ừ, xin nghỉ vượt quá 10 ngày thì phải đến tận

Cục để trả phép."

Tưởng Mộ Tranh hơi hơi gật đầu, nói: "Nghe dì Du nói, trưa nay em

muốn mời anh ăn cơm?"

Thật ra ngày hôm qua Du Ngọc nói như thế này: Chờ Lạc Lạc rảnh thì

để nó mời con ăn cơm, lần nhảy dù này ít nhiều đều nhờ có con chăm sóc.

Anh cũng không nói dối, chỉ là tự ý dời lịch hẹn ăn cơm tới trưa hôm

nay mà thôi.

Có ăn cơm hay không cũng không quan trọng, hiện tại chắc chắn là

tâm trạng cô đang không tốt, anh muốn ở cùng cô nhưng lại không tìm ra lý
do thích hợp, chỉ có thể chơi xấu một chút, mượn uy của mẹ cô.

Lạc Táp nhíu mày: "Tôi nói với mẹ sẽ mời anh bữa trưa nay khi nào?

Tự anh nghĩ ra à!"

Mẹ sẽ không làm mấy cái chuyện vô lý như vậy, bởi vì bình thường

khi cô đi làm thì thời gian nghỉ trưa không đủ để ra ngoài ăn cơm.

Khả năng duy nhất chính là Tưởng Mộ Tranh nói dối.

Tưởng Mộ Tranh tỉnh bơ, trấn định nói: "Không tin em gọi điện thoại

hỏi dì Du đi."

Anh đã tính đủ đường, cho dù cô có gọi thì chắc chắn dì Du cũng sẽ

cho anh mặt mũi mà ôm lấy trách nhiệm này, thừa nhận là đã nói trưa nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.