ĐƯỜNG MỘT CHIỀU, NGƯỢC LỐI YÊU NHAU - Trang 344

Phó Duyên Bác vừa xé vừa nói: "Lạc Táp đã cho chúng ta đủ mặt mũi

rồi, nếu cô ấy để cho tất cả mọi người biết cô ấy bị thị cục điều đi, nhưng
cuối cùng lại không di chuyển được cô ấy đi, đến lúc đó thì có bao nhiêu
người yên lặng cười vào mặt cục chúng ta và văn phòng thành phố? Cô ấy
bây giờ là đang xử lí nguội đấy."

Hẳn là Lạc Táp không muốn người khác biết ba của mình là ai.

Từ văn phòng của cục trưởng Dương đi ra, Phó Duyên Bác trong lòng

tự nhiên cảm thấy nghèn nghẹn khó chịu.

Trở lại văn phòng của mình, mở cửa sổ, châm điếu thuốc. Anh suy

nghĩ nếu thật sự Lạc Táp không có bối cảnh gì sau lưng, phải chăng cô chỉ
có thể im lặng chấp nhận kết quả bất công này?

Anh thật sự nhớ những ngày khi còn đang công tác ở hình trinh cục,

mỗi lần phá được một cụ án lớn, an ủi được những linh hồn oan khuất thì
luôn vui mừng, nhẹ nhàng, còn có cảm giác trên mình đang mang sứ mệnh
thần thánh, người chưa từng trải qua thì sẽ vĩnh viễn không thể cảm nhận
được loại tâm tình này.

Trước kia sư phụ đã nói qua, dựa vào lực lượng của vài người chúng

ta thì không thể thay đổi được hiện trạng xã hội hiện nay, nhưng chúng ta
đang cố gắng hết sức để những người đang sống trong thế giới không có
ánh mặt trời có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời.

Phó Duyên Bác lấy điện thoại ra nhắn một tin đến cho lạc táp: [cảm

ơn.]

Anh nghĩ Lạc Táp xem sẽ hiểu lời anh muốn nói.

Vài phút sau, Lạc Táp trả lời: [ không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ không

muốn gây phiền toái cho ba tôi, nếu ông ấy biết chuyện này thì chắc chắn
sẽ không dễ nói chuyện nữa rồi.]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.